ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 185

“Chính xác, tôi cũng nghĩ vậy.”
“Vâng, nhưng tôi chỉ băn khoăn thôi — tất nhiên là tôi không biết. Đại tá

Protheroe thường hay rao cho mọi người biết những dự định của mình trước
khi thực sự làm việc đó, nhiều lúc ông ta không làm, nhưng ông ta vẫn
nói…”

“Vậy sao?”
“Ông ấy bảo sẽ nhờ người định giá mọi thứ đồ đạc nhà mình — sẽ mời

người từ London về. Để làm di chúc — à không, đó là khi qua đời kia — để
bảo hiểm cho chúng thôi. Có người khuyên ông ấy nên làm vậy. Ông ta nói
nhiều về tầm quan trọng của việc định giá này. Tất nhiên tôi không rõ ông ấy
đã thực sự thu xếp việc này chưa, nhưng nếu ông ta đã…”

“Tôi hiểu,” tôi nói chậm rãi.
“Tất nhiên, khi chuyên gia xem xét các món đồ bạc thì họ sẽ nhận ra, lúc

ấy đại tá Protheroe nhớ lại đã cho tiến sĩ Stone xem các thứ ấy — tôi không
biết có phải ngay lúc ấy chúng bị — nói thế nào nhỉ — bị phù phép không?
Quá khôn ngoan — và thế là, như ông bà ta nói, sắp có chuyện gay cấn
đây.”

“Tôi hiểu ý bà,” tôi đáp. “Theo tôi, chúng ta phải tìm ra sự thật.”
Lần nữa tôi lại gọi điện thoại, và chỉ trong vài phút tôi đã được nối máy

đến Old Hall để nói chuyện với Anne Protheroe.

“Không, không có gì nghiêm trọng đâu. Ông thanh tra đã đến chưa ạ? À,

vậy là ông ấy đang trên đường đi. Bà Protheroe ạ, bà có thể cho biết đồ đạc
trong nhà đã có bao giờ được định giá chưa? Bà nói sao ạ?”

Câu trả lời của Anne ngắn gọn và rõ ràng. Tôi cám ơn bà rồi gác máy và

quay lại phía bà Marple.

“Vậy là đã rõ. Đại tá Protheroe có hẹn một người từ London xuống đây

vào thứ hai — ngày mai — để định giá đồ đạc. Vì ông ấy qua đời nên việc
này phải gác lại.”

“Thế thì đã có động cơ,” bà Marple nhẹ nhàng nói.
“Phải, có động cơ. Nhưng chỉ có thể thôi. Bà quên là khi súng nổ thì tiến

sĩ Stone cũng vừa gặp những người khác, hoặc đang bước qua bục trèo đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.