ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 217

ngồi viết thư trước bàn, nhưng trong trường hợp ấy thì bức thư phải hoàn
toàn khác. Thư không thể viết là ông ấy không thể chờ mục sư được. Còn
khả năng thứ ba…”

“Sao cơ?”
“À, khả năng thứ ba là bà Protheroe nói đúng, dĩ nhiên thế, và trong

phòng lúc ấy không có ai cả.”

“Ý bà là sau khi được người hầu đưa vào phòng, ông ấy lại trở ra rồi sau

đó mới quay lại ư?”

“Vâng.”
“Nhưng vì sao ông ấy phải làm vậy?”
Bà Marple xòe hai tay tỏ vẻ khá bối rối.
“Thế có nghĩa bà đang xem xét vụ án ở góc độ hoàn toàn khác,” tôi nói.
“Nhiều lúc người ta phải làm vậy — về mọi việc. Mục sư không nghĩ vậy

sao?”

Tôi không trả lời vì đang cẩn thận nhẩm lại ba khả năng bà Marple gợi ra.

Bà già khẽ thở dài rồi đứng lên:

“Tôi phải về thôi. Tôi rất vui được nói chuyện với mục sư một chút —

mặc dù chưa giải quyết được gì nhiều, phải không mục sư?”

“Thật tình mà nói thì toàn bộ vụ này quá rối rắm,” tôi vừa nói vừa đưa

chiếc khăn trùm cho bà.

“Ồ! Tôi thì không nghĩ thế. Nói chung theo tôi có một giả thiết khá phù

hợp. Đó là, nếu mục sư thừa nhận một sự trùng hợp ngẫu nhiên — mà tôi
nghĩ có thể chấp nhận một sự ngẫu nhiên như thế. Tất nhiên, trùng hợp
nhiều hơn là không thể.”

“Bà thực sự nghĩ vậy sao? Ý tôi là về các giả thiết ấy?” tôi nhìn bà hỏi.
“Tôi thừa nhận trong giả thiết tôi đưa ra có thiếu sót — một sự việc mà tôi

chưa làm rõ được. Ôi! Giá như bức thư ấy hoàn toàn khác…”

Bà thở dài lắc đầu. Rồi bà bước về phía cửa hông, bàn tay vô tình chạm

vào bụi cây hoa héo trong chậu kiểng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.