ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 34

5

Đến quá sáu giờ rưỡi gần bảy giờ tôi mới về đến nhà mục vụ. Khi tôi đến sát
cổng thì cánh cổng bật mở và Lawrence Redding bước ra. Anh ta đứng chết
sững khi nhận ra tôi, còn tôi nhìn bộ dạng anh ta mà kinh hãi. Trông anh ta
như người sáp hóa điên, mắt trợn trừng, mặt mày trắng bệch như xác chết,
tay chân co giật run rẩy.

Trong chốc lát tôi ngỡ anh ta đã nốc rượu say, nhưng lập tức bác bỏ ý nghĩ

ấy.

“Này, anh lại đến tìm ta đấy hả?” Tôi hỏi. “Xin lỗi vì ta đi vắng. Giờ anh

quay lại đi. Ta sắp gặp ông Protheroe về một số việc liên quan đến sổ sách
— nhưng chắc chúng tôi không làm việc lâu đâu.”

“Protheroe,” anh ta nói rồi cười phá lên. “Protheroe à? Ngài sẽ gặp

Protheroe sao? Ồ, thế nào ngài cũng gặp ông ta ngay. Ôi! Lạy Chúa tôi —
vâng!”

Tôi trố mắt nhìn rồi máy móc đưa tay về phía Lawrence, nhưng anh ta đột

ngột tránh sang một bên.

“Không,” anh ta gần như hét lên. “Tôi cần phải đi — để suy nghĩ. Tôi cần

suy nghĩ. Tôi phải suy nghĩ.”

Anh ta bỏ chạy và nhanh chóng khuất dạng trên con đường dẫn về làng,

để lại tôi đứng chăm chăm nhìn theo và trở về với ý nghĩ ban đầu là anh ta
say rượu.

Sau cùng tôi lắc đầu và đi vào nhà. Cửa trước lúc nào cũng để ngỏ, tuy

nhiên tôi vẫn nhấn chuông. Mary vừa chùi tay vào tạp dề vừa bước ra.

“Cuối cùng mục sư đã về,” cô lên tiếng.
“Đại tá Protheroe có đến không?” tôi hỏi.
“Trong phòng làm việc. Tới hồi sáu giờ mười lăm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.