ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 60

“Ôi! Hoàn toàn là sự thật. Tôi nghĩ rằng tôi đã nói khá thẳng thừng,

nhưng tôi không bao giờ bị bất cứ điều gì kích động cả. Từ lâu rồi tôi căm
ghét ông ta, và hôm qua tôi đã bắn ông ấy.”

Bà ta nằm bẹp xuống gối và nhắm nghiền mắt:
“Có vậy thôi. Tôi nghĩ các ông sẽ bắt tôi và giải tôi đi. Tôi sẽ ngồi dậy

thay quần áo ngay khi có thể. Giờ thì tôi đang rất mệt.”

“Bà Protheroe, bà có biết ông Lawrence Redding đã đầu thú và nhận tội

hay chưa?”

Anne mở mắt gật đầu:
“Tôi biết. Cậu bé ngốc nghếch ấy yêu tôi lắm. Anh ấy hết sức cao thượng

— nhưng cũng rất ngốc nghếch.”

“Anh ta biết chính bà đã gây án đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Làm sao anh ta biết được?”
Bà ta ngập ngừng.
“Bà có nói với anh ta không?”
Bà ta vẫn ngập ngừng. Cuối cùng có vẻ như bà đã quyết định.
“Vâng — tôi đã nói với anh ấy…”
Bà ta rúm ró đôi vai với vẻ cáu kỉnh:
“Giờ các ông có thể ra về được không? Tôi đã nói hết và không muốn nói

thêm gì về chuyện này nữa.”

“Bà lấy súng ở đâu, bà Protheroe?”
“Súng à! Ô, nó là của ông nhà tôi. Tôi lấy trong ngăn kéo bàn trang điểm

trong phòng ông ấy.”

“Tôi hiểu. Rồi bà mang súng đến nhà mục vụ à?”
“Vâng. Tôi biết ông ta sẽ đến đó…”
“Lúc ấy là mấy giờ?”
“Phải sau sáu giờ — sáu giờ mười lăm hay hai mươi gì đó.”
“Bà có ý định mang súng đi bắn chồng mình à?”
“Không — tôi… tôi định tự sát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.