ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 63

9

Sau khi để lại thông báo ở đồn, ông cảnh sát trưởng tỏ ý định đến thăm bà
Marple.

“Mục sư nên đi với tôi thì tốt hơn,” ông nói. “Tôi không muốn làm cho

giáo dân của ông phải lên cơn điên, vì thế phải nhờ tới ảnh hưởng của ông
để cuộc gặp gỡ được nhẹ nhàng.”

Tôi mỉm cười. Nhìn bề ngoài mong manh thế thôi, nhưng năng lực của bà

Marple có thể sánh ngang với bất cứ nhân viên cảnh sát hoặc cảnh sát
trưởng nào trên đời.

“Bà ấy ra sao nhỉ?” viên đại tá hỏi khi chúng tôi đang nhấn chuông cửa.

“Có thể tin mọi điều bà ta nói không?”

Tôi cân nhắc vấn đề này.
“Tôi nghĩ có thể hoàn toàn tin cậy bà ta,” tôi thận trọng đáp. “Nghĩa là,

khi bà ta nói về những gì mình thực sự chứng kiến, còn với những điều bà
ấy nghĩ thì — à, dĩ nhiên lại là chuyện khác. Trí tưởng tượng bà ấy rất phong
phú và bất cứ chuyện gì bà ấy cũng nghĩ đến khía cạnh tồi tệ nhất.”

“Một bà cô già tiêu biểu,” Melchett cười to. “Chà, giờ tôi buộc phải làm

quen với cái thể loại này đây. Ôi trời, chuẩn bị vào cuộc nhé!”

Chúng tôi được một cô hầu gái bé loắt choắt đón tiếp và đưa vào một

phòng khách nhỏ.

“Hơi chật chội, nhưng toàn đồ tốt cả,” đại tá Melchett nhìn quanh nói.

“Phòng của quý bà, mục sư Clement nhỉ?”

Tôi tán thành, và ngay lúc ấy cửa phòng mở ra và bà Marple xuất hiện.
“Rất xin lỗi vì đã quấy rầy bà, thưa bà Marple.” Sau lời giới thiệu của tôi,

viên đại tá nói tiếp, ra vẻ tác phong nhà binh chất phác mà theo ông ta sẽ lôi
cuốn các bà lớn tuổi. “Bà biết đó, tôi đang làm nhiệm vụ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.