ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 65

“Tốt lắm, tốt lắm,” đại tá Melchett nói. “Bà nói phu nhân Protheroe đi vào

nhà mục vụ phải không?”

“Phải, tôi trông thấy bà ta rẽ vào nhà mục vụ. Tôi nghĩ ông đại tá vẫn

chưa đến đó, vì bà ấy trở ra hầu như ngay lập tức rồi băng qua bãi cỏ đến
xưởng vẽ — cái nhà đàng kia kìa. Là chỗ mục sư cho Redding mượn để đặt
giá vẽ.”

“Tôi hiểu rồi. Mà này — bà có tình cờ nghe thấy tiếng súng nổ không, bà

Marple?”

“Lúc ấy thì tôi không hề nghe tiếng súng,” bà Marple nói.
“Nhưng có lúc nào bà nghe tiếng nổ không?”
“Có, theo tôi có tiếng nổ ở đâu đó trong rừng. Nhưng phải đến năm mười

phút sau — và như tôi nói, là ở trong rừng. Ít ra là tôi nghĩ vậy. Không thể là
— chắc chắn không phải là…”

Bà ngừng lại, mặt tái nhợt vì bị kích động.
“Vâng vâng, chút xíu nữa chúng ta sẽ đến đó,” đại tá Melchett nói. “Xin

bà kể tiếp đi. Bà Protheroe đi xuống xưởng vẽ à?”

“Phải, bà ta bước vào trong xưởng. Chẳng bao lâu sau ông Redding theo

con đường làng đi tới. Ông ta đến trước cổng nhà mục vụ rồi nhìn quanh
quất…”

“Và trông thấy bà, bà Marple.”
“Thật ra thì ông ta không nhìn thấy tôi,” bà Marple hơi đỏ mặt. “Bởi vì,

ông thấy đấy, ngay lúc ấy tôi đang khom người xuống — ráng sức nhổ bụi
bồ công anh chết tiệt. Khó nhổ lắm. Sau đó ông ta bước qua cổng và đi
xuống xưởng vẽ.”

“Anh ta không lại gần nhà mục vụ à?”
“Ồ không, ông ta đi thẳng tới xưởng vẽ. Bà Protheroe ra cửa đón ông ta,

sau đó hai người vào trong.”

Tới đây bà Marple lại dừng.
“Có thể bà ấy ngồi mẫu cho anh ta chăng?” tôi gợi ý.
“Có thể,” bà Marple đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.