ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 66

“Rồi họ trở ra — lúc nào?”
“Khoảng mười phút sau.”
“Bà ước chừng thôi hả?”
“Chuông đồng hồ nhà thờ vừa gõ báo nửa giờ. Họ tản bộ từ khu vườn ra

cổng và đi xuôi đường làng, và ngay phút ấy tiến sĩ Stone từ phía lối mòn
dẫn về Old Hall đi đến, ông ta bước qua bục trèo và gặp họ. Họ cùng nhau đi
bộ về phía làng. Đến cuối đường làng thì họ gặp cô Cram, ấy là tôi nghĩ thế
nhưng không dám chắc. Có lẽ là cô Cram vì người ấy mặc váy ngắn lắm.”

“Bà ắt phải có thị lực rất tốt mới có thể quan sát xa đến thế, bà Marple.”
“Tôi đang quan sát một con chim,” bà Marple nói. “Một chứ chim hồng

tước có mào vàng, tôi đoán vậy. Một chứ chim nhỏ dễ thương. Tôi mang
ống nhòm, vì vậy nên tôi mới thấy cô Cram đến gặp họ - nếu đúng là cô
Cram, tôi nghĩ thế.”

“À, có thể là như thế,” đại tá Melchett nói. “Này, vì bà có vẻ quan sát rất

tốt, bà có tình cờ để ý thái độ của bà Protheroe và ông Redding khi họ đi
trên đường không?”

“Họ mỉm cười và trò chuyện,” bà Marple đáp. “Trông họ vô cùng vui vẻ

khi ở bên nhau, nếu ông hiểu tôi định nói gì.”

“Họ không tỏ ra bối rối hoặc lo lắng gì sao?”
“Ô không! Ngược lại là đằng khác.”
“Kỳ cục thật,” viên đại tá nói. “Có điều gì đó cực kỳ quái lạ trong toàn bộ

sự việc này.”

Bà Marple bất thần làm chúng tôi kinh ngạc bằng lời nhận xét bình thản:
“Bà Protheroe giờ đã nhận tội chưa?”
“Ủa, làm sao bà đoán ra điều đó, bà Marple?” đại tá hỏi.
“À, tôi nghĩ chuyện ấy có thể xảy ra,” bà Marple đáp. “Tôi cho rằng

Lettice cũng nghĩ như vậy. Thực sự là một con bé rất sắc sảo, nhưng không
phải lúc nào cũng trung thực đâu. Vậy là Anne Protheroe khai mình đã giết
chồng. Chà chà. Tôi không tin đó là sự thật. Không, tôi hầu như chắc chắn
điều đó không đúng. Với một phụ nữ như Anne Protheroe thì không thể,
mặc dù ta không bao giờ hoàn toàn chắc chắn về chuyện của người khác,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.