ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 67

đúng không? Chí ít theo những gì tôi đã tìm thấy. Vậy bà ta khai đã bắn ông
chồng lúc nào?”

“Vào lúc sáu giờ hai mươi. Ngay sau khi nói chuyện với bà xong.”
Bà Marple chầm chậm lắc đầu ra vẻ thương hại. Kiểu thương hại cho hai

thằng già đầu mà còn ngốc nghếch đến mức tin vào một chuyện như thế, tôi
nghĩ. Chí ít là chúng tôi cảm thấy thế.

“Bà ta bắn bằng cái gì?”
“Súng lục.”
“Bà ta lấy nó ở đâu?”
“Bà ta mang theo trong người.”
“À, không đúng đâu,” bà Marple nói với vẻ quả quyết bất ngờ. “Tôi thề là

như vậy. Bà ta không hề mang theo vật ấy bên mình.”

“Có thể bà không nhìn thấy thì sao!”
“Tất nhiên là tôi phải nhìn thấy chứ.”
“Nếu bà ta để khẩu súng trong xắc tay.”
“Nhưng bà ta đâu có mang theo xắc tay.”
“À, cũng có thể bà ta giấu nó trong — ơ — trong người!”
Bà Marple liếc nhìn ông cảnh sát trưởng một cách thất vọng và coi

thường:

“Đại tá Melchett kính mến, ông thừa biết các thiếu phụ ngày nay ra sao

chứ. Họ chẳng hề biết xấu hổ khi khoe da khoe thịt. Ngay cả khăn quàng cổ
bà ta còn không mang theo, huống hồ!”

Melchett vẫn ngoan cố:
“Bà phải thừa nhận là mọi việc đều trùng khớp, về thời gian thì đồng hồ

để bàn ngừng chạy lúc sáu giờ hăm hai phút…”

Bà Marple quay sang phía tôi:
“Mục sư không định nói là mục sư vẫn chưa kể ông cảnh sát nghe về

chiếc đồng hồ chứ?”

“Cái đồng hồ làm sao hả mục sư Clement?”
Nghe tôi kể xong, ông ta tỏ ra rất bực mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.