ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 69

10

Lời bình phẩm của Melchett về bà Marple sau khi chúng tôi ra về hoàn toàn
chẳng có chút nào khen ngợi: “Cái bà cô già héo quắt ấy suốt đời hầu như
không bước chân ra khỏi làng mà cứ tưởng cái gì mình cũng biết! Thật ngớ
ngẩn lố bịch! Bà ta thì hiểu gì về cuộc đời kia chứ?” Tôi ôn tồn bảo, cho dẫu
không chút nghi ngờ rằng bà Marple chẳng hiểu biết chút gì về Cuộc Đời
viết hoa, thì trên thực tế bà ấy vẫn nắm được mọi chuyện xảy ra ở làng St.
Mary Mead này.

Melchett bất đắc dĩ phải thừa nhận điều đó, vì dù sao bà ta cũng là một

nhân chứng quan trọng — đặc biệt quan trọng với ý kiến về bà Protheroe.

“Này, có thể tin vào điều bà ta nói chứ?”
“Nếu bà Marple nói bà Protheroe không mang súng theo thì ông cứ tin

đúng là như thế,” tôi đáp. “Nếu có một chút xíu khả năng xảy ra việc đó, bà
ấy cũng sẽ tinh ý nhận ra ngay.”

“Đúng thế. Giờ chúng ta nên đến xưởng vẽ thì tốt hơn.”

Cái nơi gọi là xưởng vẽ chỉ là một nhà kho đơn sơ không cửa sổ mà chỉ có
một ô lấy ánh sáng từ trên mái nhà. Lối ra vào duy nhất một cửa cái. Xem
xét chán chê rồi, Melchett ngỏ ý sẽ cùng với thanh tra đến thăm nhà mục vụ.

“Giờ thì tôi về đồn đây.”
Khi tôi bước vào nhà qua cửa chính, tiếng trò chuyện rì rầm vẳng đến tai

tôi. Tôi mở cửa phòng khách. Cô Gladys Cram đang trò chuyện sôi nổi với
Griselda trên ghế sofa. Cô ngồi bắt chéo chân, cặp đùi mang vớ dài màu
hồng bóng nhoáng, và tôi có cơ hội để quan sát thấy cô mặc quần chẽn bằng
lụa sọc màu hồng.

“Mình đấy à, Len,” Griselda nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.