ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 71

kiếm sống. Vậy chứ chính em đã nghe cô ta nói đến việc tự mình đi làm
nuôi thân đó. Nhưng thử hỏi ai thèm thuê cô ta chứ? Rồi xem, chỉ ba bữa là
bị đuổi cổ liền. Cô ta có mà làm ma-nơ-canh, tròng quần áo vô rồi lượn tới
lượn lui, chỉ vậy thôi.”

“Lettice làm người mẫu thì rất tốt,” Griselda chẳng hề có ý nanh ác. “Mặt

cô ấy xinh xắn như vậy mà. Nhưng cô ấy nói đến việc đi làm hồi nào vậy?”

Cô Cram lúng túng một chút nhưng rồi lấy lại vẻ láu lỉnh thường lệ:
“Tin ấn tượng phải không bà? Nhưng đúng là cô ta đã nói vậy. Theo em

nghĩ chuyện nhà cô ta chẳng vui vẻ gì đâu. Bắt em sống chung với dì ghẻ thì
em cũng chẳng ở lấy được một phút.”

“Ô, nhưng cô là người rất can đảm và tự lập,” Griselda nghiêm trang nói,

và tôi nhìn nàng ngờ vực.

Cô Cram hài lòng thấy rõ:
“Chính xác luôn, em là vậy đó. Tử tế thì em nghe lời, chứ đừng có mà

điều khiển em nha. Trước đây không lâu có người xem chỉ tay em đã phán
như vậy. Không, em không phải loại người chịu ngồi yên để cam chịu bị bắt
nạt đâu. Mà em cũng đã nói rõ với tiến sĩ Stone là em phải có ngày nghỉ
thường niên. Mấy ông làm khoa học thì cứ coi con gái bọn em chẳng khác gì
cỗ máy — hầu như chẳng để ý hoặc nhớ ra có nó ở đó.”

“Làm việc với tiến sĩ Stone, cô có thấy vui không? Nếu cô thích môn

khảo cổ học thì công việc này sẽ rất thú vị.”

“Tất nhiên là em không hiểu biết nhiều về bộ môn này,” cô gái thú nhận.

“Cái chuyện đào mồ cuốc mả người chết hàng trăm năm rồi — à — có vẻ
quá tò mò tọc mạch đúng không bà? Vậy mà tiến sĩ Stone lại mải mê công
việc ấy đến độ em mà không nhắc thì ông ta cũng quên luôn ăn uống.”

“Sáng nay ông ấy có ở chỗ khai quật không?” Griselda hỏi.
Cô Cram lắc đầu.
“Sáng nay ông ấy hơi khó ở,” cô giái thích. “Không dậy làm việc nổi. Có

nghĩa là hôm nay con bé Gladys này được nghỉ.”

“Ta xin lỗi,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.