ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 74

“Mệt người mới đuổi được họ đi,” cô ta nói. “Mục sư chưa từng thấy ai lì

lợm vậy đâu. Không biết làm sao mà từ chối nữa!”

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ còn gặp rắc rối với họ nữa đấy,” tôi bảo. “Mary này,

điều tôi muốn hỏi cô là: Cô có hoàn toàn chắc chắn chiều tối hôm qua cô
không nghe thấy tiếng súng nổ không?”

“Tiếng súng bắn ông đại tá hả? Không, tất nhiên là tui không nghe, chứ

nếu nghe thì tui đã chạy vô coi chuyện gì xảy ra rồi.”

“Phải, nhưng… ” Nhớ lại bà Marple đã nói mình nghe có tiếng súng

‘trong rừng’, tôi chuyển sang hỏi cách khác. “Cô có nghe thấy tiếng súng
nào khác — từ phía rừng chẳng hạn?”

“Chà! Để tui nhớ lại coi.” Cô ngập ngừng. “Tui nghĩ là có. Chỉ có một

phát thôi chứ không nhiều, mà tiếng nổ lạ lắm.”

“Chính xác lúc mấy giờ?” Tôi hỏi.
“Giờ hả?”
“Phải, mấy giờ?”
“Tui không nói chính xác được, chỉ biết chắc là ngay sau lúc uống trà

buổi chiều.”

“Cô có thể nói chính xác hơn một chút được không?”
“Không, không được. Tui còn nhiều việc phải làm mà, đúng không? Đâu

phải lúc nào cũng rảnh mà đi dòm đồng hồ — chuyện đó chẳng ích gì —
đồng hồ báo thức thì mỗi ngày chậm tới bốn mươi lăm phút, mà hết chuyện
nọ tới chuyện kia, làm sao tui biết chính xác là mấy giờ được.” Điều này có
thể giải thích vì sao bữa ăn nào của chúng tôi cũng không bao giờ đúng giờ,
lúc thì quá muộn còn lúc thì quá sớm.

“Trước khi ông Redding đến có lâu không?”
“Không, không lâu. Chừng mươi — mười lăm phút thôi — không hơn.”
Tôi gật gù tỏ vẻ hài lòng.
“Xong chưa?” Mary hỏi. “Tại vì tui muốn nói là tui đang để nguyên tảng

thịt trong lò và bánh pudding thì quá lửa rồi.”

“Được, cô có thể đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.