ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 94

“Đừng có ngốc thế, Dennis,” tôi cáu kỉnh nói.
Thằng bé ngây thơ tròn mắt ngạc nhiên.
“Cháu đã bảo đây chỉ là lời nói đùa,” nó nói. “Bác Len chỉ nói ai mà giết

đại tá Protheroe xem như giúp ích cho đời mà thôi.”

“À, điều này giải thích một số chuyện cô hầu nói,” Slack nói.
Người giúp việc cũng rất hiếm khi biết bông đùa. Tôi thầm rủa thằng

Dennis đã lôi chuyện này ra. Vụ này và vụ cái đồng hồ sẽ khiến thanh tra
nghi ngờ tôi suốt đời cho mà xem.

“Đi nào Clement,” đại tá Melchett nói.
“Các bác đi đâu vậy, cho cháu theo với được không?” Dennis hỏi.
“Không, không được,” tôi nạt.
Chúng tôi bỏ đi để lại thằng nhỏ tự ái đứng nhìn theo. Đến trước cánh

cổng trang nhã của nhà bà Price Ridley, viên thanh tra gõ cửa rồi nhấn
chuông theo cái kiểu tôi chỉ có thể mô tả là đang thi hành công vụ.

Một cô hầu xinh đẹp bước ra.
“Bà Price Ridley có nhà không cô?” Melchett hỏi.
“Thưa ngài không ạ.” Cô hầu ngần ngừ rồi nói thêm: “Bà cháu vừa mới

lên đồn cảnh sát ạ.”

Một diễn biến hoàn toàn không mong đợi. Trên đường quay về, Melchett

bấu lấy cánh tay tôi nói nhỏ:

“Nếu bà ta cũng đến đầu thú nữa thì tôi sẽ phát điên thực sự đấy.”
Melchett bảo ông sẽ sang thăm bà Price Ridley, và Slack tán thành.
“Tôi đi cùng ông được chứ?” tôi hỏi. “Tôi cũng muốn đi.”
Melchett đồng ý, và chúng tôi lên đường. Chúng tôi vừa bước ra cổng nhà

mục vụ thì có tiếng chào thật to, rồi Dennis, cháu trai tôi, từ phía làng chạy
đến chỗ chúng tôi.

“Này ông thanh tra, về dấu chân cháu nói với ông thì thế nào?” nó nói.
“Là của người làm vườn,” Thanh tra Slack trả lời vắn tắt.
“Ông có nghĩ có thể ai đó mang ủng của người làm vườn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.