ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 98

“Đó là việc của các ông. Là việc của cảnh sát mà! Vậy chứ chúng tôi

đóng thuế để làm gì, ông nói tôi nghe?”

Không biết câu hỏi này được dân chúng đặt ra bao nhiêu lần trong một

năm nhỉ!

“Chúng tôi đang làm hết sức mình, thưa bà Price Ridley,” cảnh sát trưởng

đáp.

“Nhưng nhân viên ở đây thậm chí chẳng hề biết chuyện ấy cho đến khi tôi

nói với anh ta!” quý bà kêu lên.

Chúng tôi nhìn viên cảnh sát. Anh ta nói:
“Có người gọi điện thoại cho quý bà đây làm bà bực mình. Những lời bẩn

thỉu, theo tôi hiểu thì như vậy.”

“À! Tôi hiểu rồi.” Đại tá tươi tỉnh lên. “Chúng ta đang hiểu lầm nhau đó

thôi. Bà đến đây để khiếu nại, đúng không nào?” Melchett là người khôn
ngoan. Ông ta hiểu rằng khi một quý bà luống tuổi đang nổi giận thì việc
duy nhất phải làm là nghe bà ta nói. Khi bà ta tuôn ra hết mọi điều thì họa
may bà ta mới chịu lắng nghe mình.

“Cần phải ngăn chặn những việc ô nhục như thế. Chúng không được xảy

ra. Gọi điện thoại đến nhà và lăng mạ người khác — phải, lăng mạ. Tôi
không quen với những việc như thế. Từ sau chiến tranh tới nay tình hình đạo
đức ngày càng băng hoại. Thiên hạ chẳng còn quan tâm đến lời ăn tiếng nói
cũng như trang phục…”

“Đúng thế,” đại tá Melchett vội đáp. “Chính xác là đã xảy ra chuyện gì

thưa bà?”

Bà Price Ridley nghỉ lấy hơi rồi tiếp tục:
“Có người gọi điện thoại đến…”
“Lúc nào ạ?”
“Chiều hôm qua — chính xác là tối hôm qua, khoảng sáu giờ rưỡi. Tôi

nhấc ống nghe mà không nghi ngờ gì cả. Ngay lập tức tôi bị tấn công và đe
dọa thật độc ác…”

“Thực sự người ta nói gì?”
Bà Price Ridley hơi đỏ mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.