ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 99

“Tôi từ chối phát biểu chuyện này.”
“Lời lẽ tục tĩu lắm,” viên cảnh sát hạ giọng thì thào.
“Có phải họ ăn nói thô tục lắm không?” đại tá Melchett hỏi.
“Điều đó còn tùy thuộc vào ông gọi cái gì là lời lẽ thô tục.”
“Bà có hiểu những lời ấy không ạ?” tôi hỏi.
“Tất nhiên là tôi hiểu chứ.”
“Thế thì đó không thể là lời lẽ thô tục,” tôi nói.
Bà Price Ridley nhìn tôi ngờ vực.
Tôi giải thích: “Một phu nhân tao nhã đương nhiên không quen với thứ

ngôn ngữ thô tục.”

“Không phải thế đâu. Tôi phải thừa nhận là thoạt tiên tôi cũng vội nhắm

mắt mà tin. Tôi cứ nghĩ đó là lời nhắn thành thật. Thế rồi người — à —
người đó chửi rủa.”

“Chửi rủa ư?”
“Họ lăng mạ tôi khiến tôi vô cùng hoảng sợ.”
“Họ dùng lời lẽ hăm dọa bà sao?”
“Đúng vậy. Tôi không quen với lối hăm dọa như thế.”
“Vậy họ hăm dọa bà ra sao? Hành hung à?”
“Không hẳn là như thế.”
“Tôi e rằng bà cần nói rõ ràng hơn, bà Price Ridley ạ. Họ đe dọa bà theo

kiểu nào chứ?”

Bà Price Ridley này trả lời miễn cưỡng một cách khác thường:
“Tôi không nhớ đích xác, vì lúc ấy tôi đang sợ hãi. Nhưng cuối cùng —

khi tôi thực sự bấn loạn thì — thì — tên xấu xa đó phá lên cười.”

“Là giọng đàn ông hay đàn bà?”
“Giọng của kẻ biến thái,” bà Price Ridley đĩnh đạc nói. “Tôi chỉ có thể mô

tả là một loại giọng tồi tệ, khi thì thô lỗ lúc thì the thé. Thật đồi bại hết sức.”

“Có thể là một trò đùa ác ý,” đại tá khẽ nói.
“Nếu đúng là trò đùa thì lại quá xấu xa. Tôi muốn lên cơn đau tim luôn

đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.