ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 100

“Tôi tò mò khí không phải, nhưng bằng cách nào ông phát hiện ra điều đó
vậy? Ý tôi là danh tính của Cassetti đó.”

“Nhờ một mẩu của lá thư tìm thấy ở trong khoang.”

“Dĩ nhiên… ý tôi nói… đó là một sơ suất của lão ta.”

“Còn tùy theo quan điểm,” Poirot nói.

Chàng trai trẻ cảm thấy nhận xét này có phần bài bác. Anh nhìn Poirot như
thể muốn thanh minh.

“Nhiệm vụ trước mắt tôi,” Poirot nói, “là nắm được sự di chuyển của mọi
người trên tàu. Không cần thiết phải lên án ai cả, ông hiểu chứ? Chỉ là công
việc mà thôi.”

“Dĩ nhiên, ông cứ việc tiến hành. Tôi sẽ cố gắng sửa chữa tính khí của
mình.”

“Tôi khỏi cần phải hỏi về số khoang của ông,” Poirot mỉm cười, nói, “vì tôi
đã ở cùng khoang với ông một đêm. Đó là khoang hạng hai số 6 và 7, và
sau khi tôi đi thì ông độc chiếm khoang này.”

“Đúng vậy.”

“Giờ thì, ông MacQueen, tôi muốn ông tường thuật mọi di chuyển của ông
tối qua từ lúc ông rời toa ăn uống.”

“Chuyện nhỏ. Tôi trở về khoang, đọc chút đỉnh, ra sân ga ở

Belgrade, thấy trời lạnh quá nên trở vào. Tôi nói chuyện một lúc với cô gái
người Anh ở khoang bên cạnh tôi. Rồi tôi bị cuốn vào cuộc trò chuyện với
ông Đại tá người Anh Arbuthnot… Mà phải rồi, tôi nghĩ ông đã băng qua
chúng tôi lúc chúng tôi đang trò chuyện. Sau đó tôi đến gặp lão Ratchett và,
như đã nói với ông, tôi lấy bản ghi nhớ về nội dung các lá thư mà lão ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.