ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 102

“Tôi và Arbuthnot định xuống tàu tại… cái nơi đó tên là gì nhỉ?…
Vincovci. Để duỗi chân một chút ấy mà. Nhưng trời rét căm căm… một
cơn bão tuyết. Nên chẳng mấy chốc chúng tôi lại nhảy lên tàu.”

“Hai người rời tàu bằng cửa nào?”

“Bằng cánh cửa gần khoang chúng tôi nhất.”

“Cánh cửa kế bên toa ăn uống ấy à?”

“Vâng.”

“Nếu nó bị chốt lại thì ông có nhớ không?”

MacQueen ngẫm nghĩ.

“À, vâng, tôi nhớ hình như nó được chốt. Có một thanh gì đó xuyên qua tay
nắm. Ý ông nói cái đó chứ gì?”

“Đúng rồi. Khi trở lên tàu ông có gài lại cái thanh đó không?”

“À, không. Tôi nghĩ là không. Tôi vào sau cùng. Không, tôi không nhớ là
tôi có cài nó lại hay không nữa.”

Anh đột ngột hỏi:

“Điều đó quan trọng lắm sao?”

“Có thể. Bây giờ liệu tôi có thể giả thiết rằng lúc ông và Đại tá Arbuthnot
nói chuyện với nhau thì cánh cửa ra hành lang của khoang ông đang để
mở?”

Hector MacQueen gật đầu.

“Nếu được, xin ông làm ơn cho tôi biết có những ai đi qua hành lang sau
khi tàu rời Vincovci, lúc ông tiếp khách ban đêm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.