ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 122

“Thế thì người phụ nữ ấy hẳn đã vào khoang ông Ratchett.”

Bà Hubbard mím môi, quả quyết nói:

“Chuyện đó không làm tôi ngạc nhiên chút nào.”

Poirot nhoài người ra trước.

“Vậy là bà có nghe thấy một giọng nữ ở khoang bên cạnh?”

“Ông Poirot, chẳng hiểu sao ông đoán được. Tôi không thực sự

nghe thấy. Nhưng… thôi… sự thực là sự thực. Tôi có nghe thấy đấy.”

“Nhưng sao mới đây khi tôi hỏi bà có nghe thấy gì ở khoang kế bên không
bà lại nói chỉ nghe tiếng ông Ratchett ngáy?”

“Thì sự thật là vậy mà. Ông ấy đã ngáy trong một quãng thời gian. Còn
trong quãng thời gian còn lại thì…” Bà Hubbard đỏ

bừng mặt. “Chuyện đó đâu có tiện nói ra.”

“Bà nghe thấy giọng nữ vào lúc mấy giờ?”

“Tôi không nói được. Tôi tỉnh dậy một phút và chợt nghe có

tiếng phụ nữ nói chuyện, mà người này đang ở đâu thì quá rõ rồi. Cho nên,
tôi nghĩ: ‘Loại đàn ông như lão ấy thì có gì là lạ.

Mình chẳng thấy gì là bất ngờ cả.’ cho nên tôi ngủ tiếp. Chắc chắn là tôi
không đời nào nói ra loại chuyện này cho ba người xa lạ các ông nếu như
các ông không buộc tôi phải nói.”

“Chuyện đó diễn ra trước hay sau khi bà lo sợ có người đàn ông trong
khoang bà?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.