ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 121

“Bà có quen ai trong gia đình Armstrong không, bà Hubbard?”

“Không. Họ giao du trong một giới rất cao cấp. Nhưng tôi nghe nói bà
Armstrong là một phụ nữ cực kỳ dễ mến còn ông chồng thì tôn thờ bà ấy.”

“Tốt lắm, bà Hubbard, bà đã giúp chúng tôi rất nhiều… rất rất nhiều. Bà
cho tôi biết tên họ đầy đủ được không ạ?”

“À, dĩ nhiên. Caroline Martha Hubbard.”

“Bà có thể viết địa chỉ của bà ra đây được không?”

Bà Hubbard làm theo, miệng vẫn không ngừng nói.

“Tôi vẫn không thể nuốt trôi chuyện này. Cassetti ở trên tàu.

Và tôi đã có linh tính về lão ấy, đúng không, ông Poirot?”

“Vâng, đúng vậy, thưa bà. Nhân tiện, bà có chiếc áo khoác ngủ

bằng lụa màu đỏ nào không ạ?”

“Trời ơi, hỏi gì lạ vậy! Không! Tôi mang theo hai chiếc áo

khoác ngủ: một chiếc bằng vải flannel màu hồng mặc rất dễ

chịu khi đi tàu biển, chiếc kia do con gái tôi tặng, một loại áo khoác địa
phương bằng lụa màu tím. Nhưng thế quái nào ông lại đi hỏi về áo khoác
ngủ của tôi vậy?”

“Bà hiểu cho, thưa bà, đêm qua có ai đó mặc bộ kimono màu đỏ đã vào
khoang của bà hay khoang ông Ratchett. Như bà nói ban nãy, rất khó mà
phân biệt các khoang khi mà tất cả các cánh cửa đều đóng.”

“Thôi được, nhưng không có ai mặc áo khoác ngủ màu đỏ vào khoang của
tôi cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.