ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 120

“Bà có nghe thấy tiếng động gì trong khoang của ông Ratchett sau đó
không?” Poirot hỏi.

“À… cũng không hẳn.”

“Ý bà là sao, thưa bà?”

“À…” bà ngập ngừng. “Lão ấy ngáy.”

“A! ông ấy ngáy à?”

“Khủng khiếp. Đêm trước tôi không thể ngủ được vì lão.”

“Sau cái lúc bà lo lắng có người trong khoang của bà thì bà có còn nghe
thấy ông ta ngáy không?”

“Ông Poirot à, tôi nghe thấy thế nào được? Lão ấy chết rồi mà.”

“À, vâng, quả là vậy,” Poirot nói. Ông có vẻ bối rối. “Bà còn nhớ

vụ án bắt cóc Armstrong chứ, bà Hubbard?” ông hỏi.

“Nhớ, tôi nhớ chứ. Thế quái nào mà gã ác ôn đó lại thoát tội được nhỉ? Gặp
tôi thì tôi cho hắn biết tay.”

“Hắn ta không thoát. Hắn đã chết rồi. Hắn chết tối hôm qua.”

“Ông đừng nói là…” Bà Hubbard hơi nhổm dậy khỏi ghế do khích động.

“Nhưng chính là thế đấy. Ratchett chính là hắn.”

“Tốt! Điều đó rất tốt! Tôi phải viết thư kể lại cho con gái mới được. Đấy,
thì tôi đã nói với ông tối qua rằng lão ấy có khuôn mặt gian ác rồi mà. Hóa
ra đúng như vậy, ông thấy chưa? Con gái tôi thường nói: ‘Mẹ mà có linh
tính thì cứ việc vét đến đồng đô-la cuối cùng ra mà đánh cá, thế nào cũng
thắng.’”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.