ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 119

“Để tôi nghĩ xem. Hình như khoảng mười giờ rưỡi hay mười một giờ kém
mười lăm hay sao đó. Cô ấy đến để xin tôi aspirin.

Tôi chỉ chỗ cho cô ta tìm, và cô ta lấy nó từ túi của tôi.”

“Còn bản thân bà thì vẫn nằm trên giường?”

“Vâng.”

Bất chợt, bà bật cười.

“Tội nghiệp cô em… cô ấy thật là dễ mến. Các ông biết không, cô ấy đã
mở nhầm cánh cửa khoang bên cạnh.”

“Khoang ông Ratchett ấy à?”

“Vâng. Ông cũng biết việc tìm khoang khó khăn thế nào khi phải đi dọc tàu
mà tất cả các cánh cửa thì đều đã đóng. Cô ấy đã mở nhầm cửa. Cô ấy rất
bối rối về chuyện này. Hình như lão ấy đã phá lên cười, và tôi nghĩ là lão đã
nói điều gì đó không dễ

nghe lắm. Cô em tội nghiệp, cô ấy đỏ bừng hết cả mặt. ‘Ôi! Em bị

nhầm rồi.’ Cô ấy nói. ‘Xấu hổ quá, em bị nhầm. Cái ông đó không tốt.’ Cô
ấy nói thế. ‘Ông ta nói: Em già quá rồi, em ơi.’”

Bác sĩ Constantine phì cười và lập tức bà Hubbard làm cho nụ

cười ấy đóng băng lại bằng một cái lườm.

“Nói năng như thế với phụ nữ chứng tỏ lão ấy không phải là người tốt đẹp
gì,” bà nói. “Có gì hay ho đâu mà cười.”

Bác sĩ Constantine vội vàng xin lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.