ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 117

Bà lấy lần lượt ra hai chiếc khăn tay lớn sạch sẽ, cặp kính gọng sừng, một
lọ thuốc aspirin, một bịch muối Glauber, một ống nhựa chứa những viên
kẹo bạc hà màu xanh sáng, một chùm chìa khóa, một chiếc kéo, một tập chi
phiếu của American Express, một tấm ảnh lấy liền chụp hình một đứa bé
trông cực kỳ chất phác, vài lá thư, năm chuỗi hạt giả của phương Đông và
một vật nhỏ bằng kim loại: một chiếc cúc áo.

“Các ông thấy chiếc cúc này chứ? Không có chiếc áo nào của tôi có cúc
này. Không có bất cứ thứ gì của tôi có cái cúc này. Sáng nay, khi thức dậy,
tôi phát hiện ra nó.”

Khi bà đặt chiếc cúc lên bàn, Bouc nhoài người tới, phát ra một tiếng reo.

“Nhưng đây là cúc áo đồng phục của phụ trách toa mà!”

“Có một cách giải thích rất tự nhiên cho chuyện này,” Poirot nói.

Ông từ tốn quay sang bà người Mỹ.

“Thưa bà, chiếc cúc này có thể rơi ra từ đồng phục của ông phụ trách toa,
hoặc là trong lúc ông ấy khám xét trong khoang, hoặc là trong lúc ông ấy
làm giường từ đêm trước.”

“Tôi thật không hiểu nổi tất cả các người có vấn đề gì. Hình như các người
chả làm gì cả, chỉ biết phản bác mà thôi. Giờ thì hãy nghe tôi nói đây. Tối
qua, trước khi ngủ, tôi đọc một tờ tạp chí. Trước khi tắt đèn, tôi đặt tờ tạp
chí lên một chiếc thùng ở

trên sàn, gần cửa sổ. Các ông nghe kịp chứ?”

Họ xác nhận với bà là nghe kịp.

“Tốt lắm, vậy thì thế này. Ông phụ trách toa đứng gần cửa nhìn xuống dưới
ghế, rồi ông ấy bước vào chốt cánh cửa giữa khoang tôi và khoang kế bên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.