ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 115

im ắng khó chịu trong không khí. Nhưng tôi cứ tiếp tục nhấn cái nút
chuông đó, và ô! Thật là nhẹ nhõm khi nghe thấy có tiếng

chân ngoài hành lang gấp rút tới và tiếng gõ cửa. Tôi hét lên:

‘Vào đi!’, cùng lúc tôi bật đèn. Và các ông có tin nổi không, chẳng có ma
nào ở đó cả.”

Đối với bà Hubbard, điều này có vẻ như làm cho tình hình đi lên cực đỉnh
chứ không hề thoái trào.

“Rồi sau đó thế nào, thưa bà?”

“À, tôi nói cho ông phụ trách toa chuyện gì xảy ra, nhưng ông ta có vẻ
không tin tôi. Chắc là ông ta nghĩ tôi nằm mơ thấy tất cả

những chuyện đó. Tôi bảo ông ta nhìn dưới ghế, nhưng ông ta nói ở đó
không có đủ chỗ để người ta chui vào. Rõ ràng là gã đàn ông đó đã trốn đi,
nhưng hắn ta đã ở đó. Tôi muốn phát điên lên vì cái cách ông phụ trách toa
cố trấn an tôi! Tôi đâu phải là loại người dựng chuyện, có phải không
ông… Tên ông là gì nhỉ?”

“Tôi là Poirot, thưa bà. Còn đây là ông Bouc, giám đốc công ty.

Và đây là bác sĩ Constantine.”

“Rất hân hạnh được biết các ông,” với vẻ lơ đễnh, bà Hubbard làu bàu chào
cả ba rồi tiếp tục dấn sâu vào câu chuyện của bà.

“Tôi chẳng bao giờ làm ra vẻ mình tỉnh táo mặc dù tôi có là như thế đi nữa.
Tôi chợt nghĩ ra đó chính là cái lão ở khoang kế

bên… cái lão đáng thương vừa mới bị giết ấy. Thế là tôi bảo ông phụ trách
toa xem thử cánh cửa thông hai khoang, hóa ra là nó không được chốt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.