ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 114

“Tôi chỉ muốn nói với ông một điều này. Có một tên sát nhân ở trên tàu tối
qua, và tên sát nhân đó đã ở ngay trong khoang của tôi!”

Bà dừng lại, cốt để tạo ra một độ nhấn kịch tính cho những lời lẽ của mình.

“Bà có chắc điều đó không, thưa bà?”

“Dĩ nhiên là tôi chắc chớ! Còn phải hỏi! Tôi biết mình nói gì chớ! Tôi sẽ
nói với các ông tất cả những gì cần nói. Tôi lên giường sắp sửa ngủ thì bất
chợt tôi thức dậy… xung quanh tối thui… và tôi biết có một người đàn ông
đang ở trong khoang của tôi. Tôi sợ

quá không la lên nổi, các ông biết tôi muốn nói gì rồi đó. Tôi nằm im ở đó
suy nghĩ. ‘Trời ơi, tôi sắp bị giết rồi.’ Tôi không thể

mô tả cho ông cảm giác của tôi. Những con tàu bẩn thỉu này và tất cả
những thứ xúc phạm mà tôi đã từng đọc trên sách. Rồi tôi nghĩ: ‘Thôi được,
dù gì thì hắn cũng không lấy được nữ trang của mình.’ Bởi lẽ, ông biết đấy,
tôi đã nhét chúng trong chiếc vớ dài giấu ở dưới gối… mặc dù như vậy nằm
không được thoải mái lắm, vì nó hơi bị cộm, ông hiểu tôi nói gì rồi chứ.
Nhưng nó không ở lung tung bên ngoài. Tôi kể đến đâu rồi nhỉ?”

“Thưa bà, bà nhận ra là có một người đàn ông ở trong khoang của bà.”

“Vâng, phải rồi, tôi nằm đó nhắm mắt, và tôi suy nghĩ mình phải làm sao
đây, rồi tôi nghĩ: ‘Cũng may mà con gái tôi không biết tôi ở trong hoàn
cảnh thế này.’ Và rồi, bằng cách nào đó, tôi trấn tĩnh lại. Tôi lấy tay dò dẫm
rồi nhấn vào nút chuông gọi ông phụ trách toa tới. Tôi nhấn, rồi nhấn nữa,
mà chẳng thấy gì cả.

Các ông biết không, tôi tưởng như tim tôi muốn ngừng đập. Tôi tự nhủ:
‘Trời ơi, có khi chúng đã giết tất cả mọi người trên tàu này rồi.’ Tàu đang
dừng hay sao đó, và tôi cảm thấy có một sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.