ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 116

Thấy vậy, tôi bảo ông ấy chốt nó lại, và khi ông ấy đi khỏi, tôi còn ngồi dậy
lấy chiếc va-li chặn nó lại cho chắc ăn.”

“Chuyện đó diễn ra lúc mấy giờ vậy, bà Hubbard?”

“Chắc chắn thì tôi không thể nói được. Tôi chẳng xem giờ làm

gì. Tôi bị rối quá mà.”

“Và lập luận của bà hiện giờ là gì?”

“À, tôi có thể nói rằng chuyện này rất là dễ hiểu. Gã đàn ông trong khoang
của tôi chính là hung thủ. Còn ai vào đây nữa?”

“Và bà nghĩ rằng hắn đã trốn ra qua cánh cửa thông khoang?”

“Làm sao tôi biết được hắn đi đâu? Mắt tôi nhắm tịt lại rồi mà.”

“Chắc là hắn thoát qua cánh cửa ra hành lang.”

“Tôi không thể nói gì. Ông biết rồi đó, mắt tôi nhắm tịt rồi.”

Bà Hubbard thở ra một hơi rõ dài.

“Trời ơi, tôi sợ chết khiếp! Con gái tôi mà biết…”

“Thưa bà, bà có nghĩ rằng tiếng động mà bà nghe thấy là do ai đó di chuyển
ở khoang kế bên, tức khoang của người bị giết?”

“Không, tôi không nghĩ vậy… sao thế được?… Ông Poirot, đàn ông ấy
ở ngay đó, trong cùng một khoang với tôi.
Và hơn nữa, tôi có bằng chứng
về điều đó!”

Một cách đắc thắng, bà dứ ra một chiếc túi xách tay lớn rồi bắt đầu lục lọi
bên trong nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.