ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 123

“À, thì cũng giống như ban nãy đó thôi! Ông ấy không thể tiếp người phụ
nữ kia nếu ông ấy đã chết rồi, đúng không nào?”

Pardon, thưa bà. Chắc bà nghĩ tôi ngốc lắm phải không ạ?”

“Tôi nghĩ ông kiểu như chỉ bị rối trí đây đó chút thôi. Bản thân tôi cũng còn
chưa nuốt trôi việc lão ấy chính là con quái vật Cassetti. Như con gái tôi thì
nó sẽ nói…”

Poirot khéo léo giúp bà người Mỹ tốt tính kia gom đồ đạc của bà bỏ vào túi
rồi tiễn chân bà ra đến tận cửa.

Vào phút cuối, ông chợt nói:

“Bà đánh rơi khăn tay, thưa bà.”

Bà Hubbard nhìn chiếc khăn tay xinh xắn mà ông chìa cho bà.

“Không phải khăn của tôi, ông Poirot ạ. Tôi bỏ khăn tay của tôi vào túi rồi
mà.”

Pardon. Tôi cứ tưởng của bà vì trên đó có thêu chữ H…”

“À, cũng lạ nhỉ, nhưng chắc chắn nó không phải của tôi. Của tôi có thêu
chữ C.M.H., và chúng là vật hữu ích chứ không phải cái thứ của rởm mắc
tiền Paris kia. Cái thứ khăn tay đó thì dùng được cho mũi của ai hả trời?”

Có vẻ như không ai trong ba người đàn ông trả lời được câu hỏi này, và bà
Hubbard đắc thắng bước ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.