ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 146

“Bà có từng theo ông nhà đi Mỹ chưa, thưa bà?”

“Chưa ạ.” Bá tước Phu nhân mỉm cười, khuôn mặt hơi ửng lên. “Lúc đó
chúng tôi chưa lấy nhau; chúng tôi chỉ mới lấy nhau

được một năm.”

“À vâng, xin cảm ơn bà. Nhân tiện xin hỏi, ông nhà có hút thuốc không ạ?”

Bá tước Phu nhân nhìn ông khi cô dợm đứng dậy để đi.

“Có.”

“Dùng tẩu?”

“Không. Thuốc lá và xì-gà.”

“À! Cảm ơn bà.”

Bá tước Phu nhân nheo mắt nhìn ông vẻ hiếu kỳ. Đó là một đôi mắt rất đẹp,
đen tuyền, thanh tú với hàng mi đen cong vút rất hợp với làn da trắng cực
đẹp của đôi má.

“Tại sao ông lại hỏi thế?”

“Thưa bà,” Poirot hờ hững khoát tay, “thám tử chúng tôi thường hỏi han đủ
thứ ấy mà. Ví dụ, bà có thể cho biết áo khoác ngủ của bà màu gì không?”

Bá tước Phu nhân nhìn ông. Rồi bà phá lên cười.

“Chiếc áo đó bằng tơ, màu ngô đồng. Chi tiết đó quan trọng lắm sao?”

“Rất quan trọng, thưa bà.”

Bá tước phu nhân tò mò hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.