ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 245

phụ nữ mặc kimono đỏ. Người này đến muộn hơn và sửa lại các kim đồng
hồ để tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho chính mình.”

“Hoan hô,” bác sĩ Constantine thốt lên. “Ông hình dung ra giỏi thật đấy.”

“Thật ra,” Poirot nói, “người phụ nữ này đã đâm Ratchett trong bóng tối,
không hề biết rằng ông ta đã chết, nhưng cách nào đó lại biết được rằng
trong túi pyjama của ông ta có chiếc đồng hồ.

Người này bèn lấy nó ra, sờ soạng chỉnh lại kim rồi đâm móp chiếc đồng
hồ.”

Bouc nhìn ông lạnh lùng.

“Ông còn gợi ý gì hay hơn không?” ông hỏi.

“Hiện thời thì không,” Poirot thú nhận.

“Dù sao, tôi nghĩ rằng cả hai ông đều chưa nắm được điểm trọng yếu về
chiếc đồng hồ này,” Bouc tiếp tục.

“Câu hỏi thứ sáu sẽ giúp giải quyết nó chăng?” ông bác sĩ hỏi.

“Để trả lời câu ‘Án mạng có diễn ra vào thời điểm đó?’ - tức 1g15 -

tôi nói là ‘ Không’.”

“Tôi đồng ý,” Bouc tán thành. “‘Sớm hơn chăng?’ là câu hỏi kế

tiếp. Tôi nói là đúng. Cả ông cũng vậy chứ, bác sĩ?”

Ông bác sĩ gật đầu.

“Đúng, nhưng câu hỏi: ‘Muộn hơn chăng?’ cũng có thể trả lời theo hướng
đúng. Tôi đồng ý với lập luận của ông, ông Bouc ạ, và tôi nghĩ cả ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.