ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 28

Đến khi họ dùng món bánh kem phô-mai, Bouc mới cho phép tâm trí của
ông lan ra các vấn đề khác, ngoài thức ăn. Ông đang ở một giai đoạn của
bữa ăn mà người ta thường hay triết lý.

“Ôi!” ông thở dài. “Giá như tôi được một phần tài năng của Balzac thì nhất
định tôi sẽ mô tả khung cảnh này.”

Ông xua tay.

“Đó cũng là một ý tưởng,” Poirot nói.

“Ồ, ông cũng đồng ý sao? Chưa từng có ai làm việc đó, đúng không nhỉ?
Và, ông bạn ơi, nó cũng lãng mạn lắm đấy nhé. Khắp quanh ta là những
người thuộc mọi tầng lớp, mọi quốc tịch, mọi lứa tuổi. Trong ba ngày trời,
những con người chưa hề quen biết này được gắn kết lại với nhau. Họ ăn
ngủ dưới cùng một ‘mái nhà’, họ không thể rời xa nhau. Rồi đến hết ba
ngày, họ lại ra đi, mỗi người một hướng, có lẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau
nữa.”

“Và giả sử như có một tai nạn…” Poirot chợt trở nên trầm tư.

“À không, ông bạn…”

“Từ quan điểm của ông thì đó là điều đáng tiếc, tôi hiểu chớ.

Nhưng dù vậy ta cứ thử giả định một chút xem sao. Khi đó có lẽ

tất cả những người ở đây sẽ liên kết với nhau bởi cái chết.”

“Cho thêm rượu đi,” Bouc gọi. Ông hấp tấp rót ra ly. “Mon cher, ông bệnh
rồi. Món này có thể giúp ông tiêu hóa đấy.”

“Đúng vậy,” Poirot tán thành, “có lẽ thức ăn của Syria không hợp với bao
tử tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.