ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 287

nói thế đấy… ‘hãy thật tình khai báo.’”

“A! hóa ra ông cũng có kinh nghiệm với cảnh sát New York nhỉ?”

“Không, không, chưa hề. Họ chẳng chứng minh được điều gì sai trái ở tôi
cả mặc dù có cố cách mấy.”

Poirot ôn tồn nói:

“Đó là về vụ Armstrong, đúng không? Ông là người lái xe hả?”

Đôi mắt ông gặp đôi mắt anh chàng Ý. Một cơn giận phát ra từ

anh chàng to lớn. Anh ta giống y như một trái bóng bị kim châm.

“Ông biết rồi thì hỏi tôi làm gì?”

“Tại sao sáng nay ông nói dối?”

“Vì lý do kinh doanh. Hơn nữa, tôi không tin cảnh sát Nam Tư.

Họ ghét người Ý. Họ sẽ không công bằng với tôi.”

“Biết đâu cách mà họ cư xử với ông là công bằng!”

“Không, không, tôi chẳng dính dấp gì đến vụ đêm qua cả. Tôi không hề rời
khoang. Cái lão người Anh mặt dài đó có thể làm chứng. Tôi không giết cái
con heo… cái ông Ratchett đó. Ông không thể chứng minh điều gì sai trái ở
tôi cả.”

Poirot đang viết gì đó lên tờ giấy. Ông ngước lên, nhỏ nhẹ nói:

“Tốt lắm. Ông có thể đi được rồi.”

Foscarelli vẫn nấn ná, vẻ lúng túng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.