ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 288

“Ông biết đó không phải là tôi, tôi chẳng dính dấp gì đến vụ

này, đúng không?”

“Tôi đã nói là ông có thể đi mà.”

“Đó là âm mưu mà. Ông định gài tôi sao? Tất cả vì cái con heo lẽ ra phải
lên ghế điện đó sao? Thật là nhục nhã khi lão không bị

gì cả. Nếu là tôi thì… nếu tôi mà bị bắt…”

“Nhưng không phải là ông. Ông chẳng dính dấp gì đến vụ bắt cóc đứa bé.”

“Ông đang nói gì vậy? Sao lại thế, đứa bé ấy… nó là niềm vui của cả nhà.
Tonio, nó gọi tôi như thế. Nó thích ngồi trên xe, giả

bộ như đang cầm lái. Cả gia đình đều tôn sùng nó! Ngay cả cảnh sát cũng
hiểu điều đó. Ôi, bé Daisy xinh xắn.”

Giọng anh dịu lại. Mắt anh ngấn lệ. Rồi anh đột ngột xoay người, ù té lao ra
ngoài.

“Pietro,” Poirot cất tiếng gọi.

Người phục vụ toa ăn uống chạy tới.

“Khoang số 10. Bà Thụy Điển.”

Bien, Monsieur.

“Nữa à?” Bouc thốt lên. “Ôi, không. Không thể như thế được.

Tôi nói là không thể mà.”

Mon cher, chúng ta cần phải biết. Cho dù cuối cùng tất cả mọi người trên
tàu đều có động cơ để giết Ratchett thì chúng ta cũng cần phải biết. Một khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.