ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 290

Bà thừa nhận điều tôi biết là sự thật là đủ rồi. Tôi cam đoan với bà là tôi
hiểu mà.”

Với những tiếng không thành lời do nức nở, Greta Ohlsson đứng dậy, dò
dẫm đi ra cửa. Ở đó, bà đụng phải một người đàn ông đang bước vào.

Đó là Masterman, ông người hầu.

Ông tiến thẳng về phía Poirot, nói bằng giọng nhỏ nhẹ và vô cảm thường lệ
của mình.

“Hy vọng tôi đột nhập vào đây không làm phiền gì ông, thưa ông. Tôi nghĩ
tốt hơn cả là nên tự đến và nói cho ông biết sự thật.

Tôi là người phục dịch cho Đại tá Armstrong trong chiến tranh, thưa ông,
và sau đó tôi là người hầu của ông ấy tại New York. Tôi e rằng tôi đã giấu
giếm chuyện này sáng nay. Tôi rất biết lỗi, thưa ông, và tôi nghĩ tôi nên đến
và thú nhận chuyện đó. Nhưng, thưa ông, tôi hy vọng ông không nghi ngờ
gì Tonio. Thưa ông, Tonio không hại đến một con ruồi. Tôi thề rằng anh ta
không hề

rời khỏi khoang đêm qua. Cho nên, ông hiểu cho là anh ta không thể làm
việc đó. Tonio có thể là người nước ngoài, thưa ông, nhưng anh ấy là một
người rất hiền lành… chẳng giống như

những tên sát nhân xấu xa người Ý mà ta vẫn đọc trong sách.”

Ông dừng lại.

Poirot nhìn xoáy vào ông.

“Đó là tất cả những gì ông muốn nói?”

“Vâng, tất cả, thưa ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.