Ông im lặng. Và vì Poirot không nói gì, ông khẽ nghiêng mình như xin lỗi
và sau một thoáng ngập ngừng, ông rời toa ăn uống với cùng một cung
cách âm thầm, khiêm tốn như khi ông bước vào.
“Chuyện này còn phi thực tế hơn hẳn mọi
mà tôi từng đọc,”
bác sĩ Constantine nhận xét.
“Tôi đồng ý,” Bouc nói. “Trong số mười hai hành khách trên toa đã có chín
người được chứng minh liên đới đến vụ án Armstrong. Tôi hỏi ông, ta làm
gì kế tiếp đây? Hay tôi phải hỏi là ai kế tiếp?”
“Tôi chưa thể trả lời các câu hỏi của ông được,” Poirot nói.
“Ông thám tử Mỹ Hardman của chúng ta đã đến kia rồi.”
“Cả ông ấy cũng đến để thú nhận ư?”
Trước khi Poirot kịp trả lời, ông người Mỹ đã đến bàn của họ.
Ông ta liếc nhìn họ cảnh giác rồi ngồi xuống, lè nhè nói:
“Chính xác chuyện gì đã xảy ra trên tàu vậy? Tôi thấy như rối loạn tâm
thần hết cả lên.”
Poirot nháy mắt với ông ta.
“Ông Hardman, ông có chắc bản thân ông không phải là người làm vườn
cho gia đình Armstrong chứ?”
“Làm gì có vườn nào,” Hardman trả lời.
“Hay người hầu?”
“Tôi chưa từng hình dung ra cái nơi đó. Không, tôi chả có liên