ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 289

đã biết, chúng ta có thể giải quyết dứt điểm tội ác nằm ở đâu.”

“Đầu tôi quay cuồng hết cả lên rồi này,” Bouc rên rỉ.

Greta Ohlsson được người phục vụ ân cần dẫn vào trong. Bà đang khóc nức
nở.

Bà đổ mình xuống chiếc ghế đối diện với Poirot, liên tục chậm nước mắt
bằng chiếc khăn tay lớn.

“Xin bà đừng quá xúc động.” Poirot vỗ vỗ lên vai bà. “Chỉ vài lời sự thật
thôi mà. Bà là y tá chăm lo cho bé Daisy Armstrong đúng không?”

“Đúng… đúng vậy,” người phụ nữ đau khổ thổn thức nói. “Ôi, nó là một
thiên thần… Một thiên thần bé bỏng, thơ ngây… Nó chẳng biết gì ngoài sự
hiền dịu và yêu thương… Thế rồi nó bị bắt đi bởi cái gã ác quỷ đó… Bị đối
xử độc ác… Và người mẹ tội nghiệp của nó… Cả đứa bé chưa kịp ra đời
kia nữa chứ… Ông không hiểu đâu… Ông không hiểu… Giá như ông ở đó
như tôi…

Giá như ông chứng kiến toàn bộ tấn thảm kịch đó… Lẽ ra tôi phải nói với
ông toàn bộ sự thật sáng nay… Nhưng tôi lo… Tôi lo… Tôi vui mừng xiết
bao khi cái gã ác ôn đó bị chết… khi gã không còn khả năng tra tấn và giết
chết những đứa bé nữa… Ôi!

Tôi không nói được nữa… Tôi chẳng còn lời nào…”

Bà khóc còn thê thảm hơn nữa.

Poirot tiếp tục khe khẽ vỗ vai bà.

“Coi nào… Coi nào… Tôi hiểu mà… Tôi hiểu mọi thứ… Mọi thứ. Tôi nói
bà thế này nhé. Tôi sẽ không hỏi bà thêm câu nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.