ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 6

Quân đội Pháp - Ông đã ngăn được một cuộc đổ máu! Tôi phải làm sao đây
để cảm ơn ông đã nhận lời thỉnh cầu của tôi và đến tận chốn này?”

Người khách lạ (có tên là Hercule Poirot) đã trả lời nhã nhặn, trong đó có
câu: “Tôi làm sao quên được ông đã từng cứu mạng tôi?” Rồi Tướng quân
đáp trả bằng một câu nhã nhặn khác, nói rằng sự giúp đỡ trong quá khứ này
chẳng có gì là đáng kể. Rồi ông nhắc nhiều hơn về nước Pháp, nước Bỉ, về
vinh quang, danh dự và những thứ đại loại như thế mà họ choàng lên nhau
một cách nồng nhiệt, và rồi cuộc đối thoại kết thúc.

Mặc dù đã nghe tất cả những lời lẽ đó, Trung úy Dubosc vẫn cứ thấy mù
mịt. Nhưng anh được giao nhiệm vụ đưa tiễn ông Poirot lên tàu tốc hành
Taurus và anh đã thực hiện việc này với tất cả sự nhiệt thành, sôi nổi của
một sĩ quan trẻ đầy triển vọng công danh phía trước.

“Hôm nay là Chủ nhật,” Trung úy Dubosc nói. “Tối thứ hai

ngày mai ngài sẽ có mặt ở Stamboul.”

Câu này anh ta không phải nói lần đầu. Những cuộc trò chuyện trên sân ga
trước lúc tàu khởi hành thường là những điệp khúc lặp lại.

“Đúng vậy,” Poirot tán thành.

“Ngài sẽ nghỉ ở đó vài ngày chứ ạ?”

Mais oui.

Stamboul là một thành phố mà tôi chưa từng đặt chân đến. Nếu

đi qua

comme ça

thì quả là đáng tiếc.” Ông cắn ngón tay đầy diễn cảm.

“Chẳng có gì gấp gáp cả. Tôi sẽ ở đó làm khách du lịch trong vài ngày.”

“La Sainte Sophie rất đẹp đấy ạ,” Trung úy Dubosc nói, dù chưa hề thấy
nơi đó.

Một luồng gió lạnh thổi rít dọc sân ga. Cả hai đều rùng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.