ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 66

“Tại sao?”

“Tôi không thể nói chính xác. Cung cách ông ta thì rất dễ

chịu.” Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp. “Tôi sẽ nói thật với ông, ông Poirot
ạ. Tôi không ưa và không tin tưởng ông ta. Tôi dám nói ông ta là một người
độc ác và nguy hiểm. Tuy vậy, phải thú nhận rằng tôi không có lý do nào để
biện minh cho ý kiến này.”

“Cảm ơn ông, MacQueen. Một câu hỏi nữa: ông thấy ông Ratchett lần cuối
cùng khi ông ấy còn sống vào lúc nào?”

“Tối qua, vào khoảng…” anh suy nghĩ một hồi, “khoảng mười giờ, tôi nghĩ
vậy. Tôi đến khoang của ông ta để lấy bản ghi nhớ.”

“Về chủ đề gì vậy?”

“Về một số đá lát và đồ gốm cổ mà ông ta mua ở Ba Tư. Hàng được giao
không đúng với những thứ ông ấy mua. Về chuyện này đã có những trao
đổi thư tín kéo dài và phiền toái.”

“Và đó là lần cuối cùng ông thấy ông Ratchett còn sống?”

“Vâng, tôi nghĩ vậy.”

“Ông có biết ông Ratchett nhận lá thư đe dọa cuối cùng vào lúc nào
không?”

“Vào buổi sáng lúc chúng tôi rời Constantinople.”

“Có một câu nữa tôi cần phải hỏi ông, ông MacQueen: ông và chủ của ông
quan hệ với nhau có tốt không?”

Đôi mắt MacQueen chợt sáng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.