ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 96

“Tàu dừng lần cuối là khi nào?”

“Ở Vincovci.”

“Lúc đó là mấy giờ?”

“Lẽ ra tàu phải rời khỏi đó lúc 11g58, nhưng do thời tiết chúng ta bị trễ mất
hai mươi phút.”

“Có thể nào ai đó đến từ toa thường không?”

“Không, thưa ông. Sau bữa chiều, cánh cửa giữa toa thường và toa nằm
luôn được khóa lại.”

“Ông có xuống tàu ở ga Vincovci không?”

“Có ạ, thưa ông. Tôi xuống sân ga như thường lệ và đứng ngay cạnh cầu
thang lên tàu. Các phụ trách toa khác cũng làm như

vậy ạ.”

“Cửa phía trước thì thế nào? Cánh cửa gần toa ăn uống ấy?”

“Nó luôn được chốt từ bên trong.”

“Hiện giờ nó có chốt lại đâu?”

Phụ trách toa có vẻ ngạc nhiên, rồi khuôn mặt ông chợt sáng ra.

“Hẳn là có hành khách nào đó đã mở cửa để xem tuyết.”

“Chắc là vậy,” Poirot nói.

Ông trầm tư gõ gõ tay lên mặt bàn một, hai phút.

“Ông không chê trách gì tôi chứ?” Phụ trách toa rụt rè hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.