ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 172

17

ĐẠI TÁ RACE TÒ MÒ nhìn người đồng nghiệp. Ông tôn trọng – ông có
lý do để tôn trọng – đầu óc của Hercule Poirot. Đến lúc này ông vẫn chưa
theo kịp ý nghĩ của bạn mình. Tuy nhiên, ông không đưa ra câu hỏi nào.
Ông ít khi đặt câu hỏi. Ông xử lý ngay vấn đề có trong tay.

“Vậy kế tiếp phải làm gì? Thẩm vấn cô Otterbourne?”
“Đúng, điều đó có thể giúp chúng ta được một ít.”
Rosalie Otterbourne bước vào không được thanh tao lắm. Cô không hề

trông lo lắng hay sợ hãi chút nào – chỉ có vẻ không sẵn lòng và buồn rầu.

Cô hỏi: “Vâng, chuyện gì đây?”
Race là người lên tiếng và giải thích.
“Chúng tôi đang điều tra cái chết của cô Doyle.”
Rosalie gật đầu.
“Vui lòng kể cho chúng tôi nghe tối hôm qua cô đã làm gì?”
Rosalie suy nghĩ trong chốc lát.
“Mẹ và tôi đi ngủ sớm – trước mười một giờ. Chúng tôi không nghe thấy

gì đặc biệt, ngoại trừ sự ồn ào bên ngoài ca-bin của bác sĩ Bessner. Tôi
nghe giọng Đức của ông già la lớn. Dĩ nhiên là tôi không biết chuyện gì
cho đến sáng hôm nay.”

“Cô không nghe thấy tiếng nổ súng sao?”
“Không.”
“Cô có rời khỏi ca-bin của mình tối hôm qua không?”
“Không.”
“Cô chắc chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.