ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 171

“Tôi không thêm thắt gì vào những cái đã nói. Linnet Ridgeway sinh

trưởng tại Anh và tôi chưa bao giờ gặp cô ấy cho tới khi đi trên con tàu
này.”

Bà già đứng dậy. Poirot mở cửa và tiễn bà đi ra.
Ánh mắt của hai ông gập nhau.
Race lên tiếng: “Đó là câu chuyện của bà Van Schuyler, và bà ấy sẽ trung

thành với nó! Có thể đó là sự thật. Tôi không biết. Nhưng… Rosalie
Otterboume? Tôi không ngờ lại như thế.”

Poirot lắc đầu với tâm trạng rối bời. Rồi bất thình lình ông đập tay xuống

bàn. “Không lý nào lại như vậy,” ông la lên. “Lại là tên từ một cái tên ư!
Không có lý nào lại như vậy.”

Race nhìn ông. “Anh muốn nói sao?”
“Ý tôi là ở một điểm nào đó đã rõ ràng. Có người muốn giết Linnet

Doyle. Có người đã nghe lỏm được câu chuyện trong phòng lớn tối hôm
qua. Có người đã lẻn vào lấy khẩu súng – hãy nhớ là khẩu súng của
Jacqueline de Bellefort. Người nào đó đã bắn Linnet Doyle bằng khẩu súng
đó và viết chữ J lên tường… Mọi thứ quá rõ, phải không? Mọi thứ đều
nhắm vào Jacqueline de Bellefort là hung thủ. Rồi sau đó tên hung thủ đã
làm gì? Bỏ lại khẩu súng – cái khẩu súng chết tiệt – cái khẩu súng của
Jacqueline de Bellefort, cho mọi người tìm thấy? Không, hắn ta – hay cô ta
– ném khẩu súng, cái bằng chứng chết tiệt đặc biệt, xuống nước. Tại sao,
anh bạn của tôi, tại sao?”

Race lắc đầu. “Thật kì lạ.”
“Nó còn hơn cả lạ nữa – điều đó là không thể.”
“Không đời nào không thể được, vì nó đã xảy ra!”
“Tôi không có ý như vậy. Ý tôi là trình tự của sự việc không thể nào như

thế được. Có gì đó không ổn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.