ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 255

27

KHI CÁNH CỬA ĐÓNG LẠI, Race thở dài một cái rõ to.

“Chúng ta thu được nhiều hơn tôi tưởng. Sự thú nhận của việc làm sai

trái. Sự thú nhận về việc cố ý giết người. Không thể nào sự việc lại đi xa
hơn thế được. Dường như một người đàn ông sẽ thú tội về vụ giết người,
nhưng anh sẽ không thể bắt anh ta thú nhận sự thật được đâu.”

“Đôi khi việc đó có thể thực hiện được,” Poirot liền đáp. Rồi mắt ông lại

mơ màng – như mắt mèo.

Race nhìn ông một cách tò mò.
“Có kế hoạch gì à?”
Poirot gật đầu. Rồi ông nói, đếm từng thứ trên ngón tay:
“Khu vườn ở Assuan. Lời nói của bà Allerton. Mảnh vải nhung màu tím.

Chai rượu của tôi. Hai lọ sơn móng tay. Chiếc khăn tay loang lổ. Khẩu súng
được bỏ lại tại hiện trường vụ án. Cái chết của Louise. Cái chết của bà
Otterbourne. Đúng, mọi thứ ở chỗ đó. Race này, ông Pennington không hề
làm việc đó!”

Race ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì?”
“Pennington không làm việc đó. Đúng là ông ta có động cơ. Ông ta có ý

định làm việc ấy, đúng thế. Nhưng ông ta đến giờ vẫn chỉ cố gắng thực hiện
thôi. Tất cả chỉ có thế. Trong vụ này, có một thứ cần phải có mà
Pennington lại không sở hữu! Vụ này cần sự can đảm, hành động nhanh
chóng và chính xác, sự động viên, không lạ với hiểm nguy, và một cái đầu
đầy mưu mẹo. Pennington không có những đặc điểm đó. Ông ta sẽ không
thực hiện tội ác nếu biết nó không an toàn. Vụ này không an toàn! Nó như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.