ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 256

chỉ treo mành chuông. Nó cần có sự liều lĩnh. Pennington thì không được
như thế, ông ta chỉ tinh ranh thôi.”

Race nhìn Poirot với sự kính trọng mà con người thường dành cho nhau.
Ông nói: “Anh nắm bắt mọi thứ thật tốt.”
“Đúng, tôi cũng nghĩ thế. Còn một hoặc hai thứ nữa – ví dụ nhu bức điện

tín mà Linnet Doyle đã đọc. Tôi muốn việc này phải được rõ ràng.”

“Trời đất ơi, chúng ta quên hỏi anh Doyle. Anh ấy đang kể cho chúng ta

thì bà Otterbourne tội nghiệp đến. Chúng ta sẽ hỏi lại anh ấy.”

“Tất nhiên rồi. Nhưng trước tiên tôi muốn nói chuyện với một người đã.”
“Ai thế?”
“Tim Allerton.”
Race nhướng mày.
“Allerton ư? Được thôi. Chúng ta sẽ kêu anh ta tới đây.” Rồi ông nhấn

chuông kêu người phục vụ tới đưa tin.

Sau đó Tim Allerton bước vào phòng với vẻ nhìn thắc mắc. “Người phục

vụ cho tôi hay rằng các ông muốn gặp tôi?”

“Đúng thế, anh Allerton. Anh ngồi xuống đi.”
Tim ngồi xuống với gương mặt cảnh giác nhưng có một chút buồn chán.
“Thế tôi có thể giúp gì được?” Giọng của anh lịch sự nhưng không có sự

nhiệt tình.

Poirot trả lời: “Theo một nghĩa nào đó thì có thể. Điều thật sự tôi cần ở

anh lại là sự lắng nghe.”

Tim nhướng mày ngạc nhiên một cách lịch sự.
“Chắc chắn rồi. Tôi là người nghe giỏi nhất thế giới mà. Và có thể tin

tưởng nói ‘Ồ ơ!’ đúng lúc.”

“Rất tốt. ‘Ô – ơ!’ sẽ rất biểu cảm đấy. Tốt, chúng ta hãy bắt đầu. Anh

Allerton, khi tôi gặp hai mẹ con anh ở Assuan, tôi đã rất ấn tượng với
người đi cùng anh. Để bắt đầu, tôi nghĩ mẹ anh là một trong những người
quyến rũ nhất mà tôi từng gặp…” Gương mặt mệt mỏi sáng lên một lúc;
một biểu hiện của cảm xúc chợt thoáng qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.