ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 93

9

CHIẾC TÀU HƠI NƯỚC cập bến vào sáng sớm hôm san tại Ez-Zebua.
Cornelia Robson, với gương mặt cười rạng rỡ và cái mũ rộng vành trên
đầu, là một trong những người đầu tiên hối hả lên bờ. Cornelia không phải
là kẻ lạnh nhạt với mọi người, mà trái lại, là một người dễ mến và chấp
nhận mọi tính khí của người đi cùng.

Bóng dáng của Hercule Poirot trong bộ đồ trắng, áo sơ-mi hồng, cái cà-

vạt to đen và chiếc mũ tây trắng không làm cho cô nhăn nhó khó chịu như
bà Van Schuyler quý tộc kia tự tin thể hiện. Khi họ cùng bước lên con
đường của những pho tượng nhân sư, cô nhanh nhẹn đáp lại lời chào hỏi
của ông: “Những người cùng đi với cô không lên bờ để xem ngôi đền sao?”

“Vâng, ông thấy đấy, dì Marie – hay là bà Van Schuyler – không bao giờ

dậy sớm cả. Dì rất rất cẩn thận với sức khỏe của mình. Và dĩ nhiên là dì
muốn cô Bowers, y tá riêng của dì, làm vài việc cho mình. Và dì cũng nói
đó không phải là một trong những ngôi đền hay nhất – nhưng dì lại tốt
bụng khi cho rằng tôi có thể tham quan.”

Poirot đáp khô khốc: “Bà ấy tốt quá.”
Cornelia khéo léo đồng ý một cách không nghi ngờ.
“Ồ, dì ấy tốt lắm. Dì thật tốt khi cho tôi cùng đi chuyến này. Tôi thấy

mình là cô gái may mắn. Tôi thật không thể tin được khi dì đề nghị với mẹ
tôi cho đi cùng.”

“Và cô đang hưởng thụ chuyến đi… phải không?”
“Ồ, chuyến đi thật là tuyệt! Tôi đã đến Ý – Venice, Padua và Pisa – rồi

Cairo – chỉ là dì Marie không được khỏe lắm ở Cairo này nên tôi không thể
đi đâu nhiều; và bây giờ là chuyến đi tuyệt vời đến Wadi Halfa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.