ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 94

Poirot mỉm cười: “Bản tính cô thật vui vẻ, thưa cô.”
Từ Cornelia, ông chuyển điểm nhìn sang Rosalie cau có đang đi phía

trước.

Nhìn theo ông, Cornelia hỏi: “Cô ấy trông dễ thương, phải không ông?

Chỉ có cái nhìn là khinh thường thôi. Dĩ nhiên thôi, cô ấy là người Anh mà.
Cô ấy không dễ thương bằng cô Doyle. Tôi nghĩ cô Doyle là người dễ mến
nhất, người phụ nữ thanh lịch nhất mà tôi từng gặp! Còn chồng cô ấy chỉ
biết tôn thờ có cô ấy mà thôi, phải không? Tôi nghĩ người tóc nâu kia thuộc
típ người rất dễ nhận biết? Bà ấy có họ hàng với một Nam tước, tôi nghĩ
vậy. Bà nói về ông ấy với chúng tôi suốt tối hôm qua, thế nhưng lại chẳng
đề cập gì đến tước vị của mình hết.”

Cô bập bẹ hỏi thăm cho đến khi người thông dịch đến đề nghị đoàn dừng

lại và giới thiệu một hơi: “Ngôi đền này được xây lên nhằm tôn vinh vị
thần Ai Cập Amun và thần mặt trời Re-Harakhte… với linh vật là đầu đại
bàng…”

Tay thông dịch cứ tiếp tục với giọng đều đều. Bác sĩ Bessner với quyển

hướng dẫn trong tay, tự lầm bầm với mình bằng tiếng Đức. Ông thích văn
bản hơn.

Tim Allerton không tham gia với đoàn tham quan. Còn mẹ của anh đang

cố bắt chuyện làm quen với anh Fanthorp bảo thủ. Trong khi đó, Andrew
Pennington khoác tay Linnet Doyle đang chăm chú lắng nghe, dường như
rất thích thú với con số người hướng dẫn viên đưa ra.

“Thật thế sao, cao gần hai mươi mét à? Đối với tôi trông có vẻ thấp hơn

thế. Vị vua này thật vĩ đại. Đây là một bằng chứng sống động về văn hóa
của Ai Cập.”

“Một doanh nhân vĩ đại chứ, chú Andrew.”
Andrew Pennington nhìn cô trìu mến.
“Sáng nay trông cháu thật tươi tỉnh, Linnet. Chú dạo này lo lắng cho

cháu đó, trông cháu có vẻ xanh xao quá.”

Cả đoàn vừa quay lại về tàu vừa nói chuyện rôm rả. Chiếc Karnak lại

dong buồm tiếp tục cuộc hành trình. Cảnh trí bây giờ đã bớt khắc nghiệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.