ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 100

“Tôi à, tôi làm việc bằng chính trí óc của mình và tôi cũng không có gì

phải xấu hổ về việc đó,” Poirot đáp lại ánh nhìn đó.

Ferguson khịt khịt mũi rồi nói thêm.
“Phải bắn bỏ hết bọn đó!”
Poirot đáp: “Chàng thanh niên trẻ tuổi thân mến, anh thật khoái những

vụ bạo lực nhỉ.”

“Thế ông có thể cho tôi biết việc nào giải quyết được mà không nhờ đến

nó không? Ông phải đập bỏ trước khi ông xây lên chứ.”

“Dĩ nhiên như vậy sẽ dễ dàng hơn, ồn ào hơn và đẹp mắt hơn.”
Ông làm nghề gì? Tôi dám chắc là không có nghề gì cả. Có thể tự cho

mình là người đàn ông thường thường bậc trung thôi chứ gì.”

“Tôi không phải là một người đàn ông tầm thường. Tôi là một người đàn

ông đích thực.” Hercule tuyên bố với một chút gay gắt.

“Ông ai chứ?”
“Tôi là thám tử,” Hercule Poirot đáp với cung cách khiêm tốn nhất có

thể. “Tôi là một ông vua.”

“Chúa lòng lành!” Người thanh niên có vẻ nhún nhường nghiêm túc.

“Ông có cho rằng cô gái đó thật ra đã vớ phải một thằng khốn? Cô ấy có
cẩn thận như đối với làn da quý giá của mình không?”

Poirot lập tức đáp: “Tôi không có liên quan gì với vợ chồng nhà Doyle.

Tôi đang đi nghỉ.”

“Tận hưởng một kì nghỉ à?”
“Còn anh? Không phải là anh cũng đang đi nghỉ sao?”
“Đi nghỉ!” Ferguson thở hắt ra. Rồi anh thêm vào một cách bí hiểm. “Tôi

đang xem xét các điều kiện đây.”

“Rất thú vị đấy.” Poirot lầm bầm và nhẹ nhàng đi ra ngoài lên khoang

tàu.

Bà Van Schuyler đã yên vị ở góc đẹp nhất. Còn Cornelia thì ngồi trên

gối, đưa cuộn len xám cho bà bằng cả hai tay. Cô Bowers thì ngồi đọc tờ
Saturday Evening Post.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.