ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 99

“Tôi rất tiếc khi nghe vậy, thưa bà Van Schuyler.”
Cô Bowers không có vẻ thông cảm mà chỉ là không có hứng thú. Hẳn

nhiên là cô đã trả lời một cách máy móc.

Bà Van Schuyler lại tiếp: “Ở đây nóng quá. Cô Bowers, tìm cho tôi chiếc

ghế trên khoang đi. Cornelia, mang đồ đan lại đây. Đừng có vụng về mà
làm rơi nó đấy. Kẻo dì sẽ bảo cháu ngồi quấn len lại.”

Cuộc trò chuyện kết thúc.
Ferguson thở dài, khẽ lắc cổ chân và nói to: “Trời, tôi muốn vặn họng

con mụ đó quá.”

Poirot thích thú hỏi: “Anh không thích loại người đó sao?”
“Không thích sao? Tôi phải nói là ghét cay ghét đắng mới phải. Không

biết đã bao giờ mụ đàn bà đó tốt với ai chưa? Mụ ta không bao giờ đụng
một ngón tay làm việc gì. Mụ chỉ chỉ tay năm ngón mà thôi. Mụ là kẻ quen
ăn sẵn – một kẻ ăn sẵn khó chịu. Tôi có thể nói rằng trên chiếc tàu này có
nhiều người mà sự hiện diện của họ chả ảnh hưởng gì đến hành tinh này.”

“Thật sao?”
“Đúng. Như cái cô vừa mới ở đây đó, chỉ ký chuyển nhượng cổ phần và

tung ra sức mạnh của mình. Hàng trăm hàng ngàn công nhân khốn khổ
đang làm cực nhọc để có một ít tiền công, còn để cho cô ấy hưởng thụ trên
đống vàng. Một trong những người phụ nữ giàu nhất nước Anh, có ai đó đã
nói với tôi như vậy – vậy mà chưa bao giờ ngửa tay bố thí lấy một lần trong
đời.”

“Ai nói với anh rằng cô ấy là một trong những phụ nữ giàu nhất nước

Anh?”

Ferguson đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn ông.
“Một người đàn ông mà ông không biết đâu! Một người đàn ông làm

việc bằng chính đôi tay của mình và không hề xấu hổ về điều đó! Không
phải là người chải chuốt, kiêu căng rỗi hơi.”

Mắt anh liếc nhìn không mấy thiện cảm về chiếc nơ cổ và cái áo sơ-mi

hồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.