ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 97

“Như thế thật là cẩu thả.” Linnet không đồng tình.
“Anh không có đầu óc kinh doanh mà.” Simon vui vẻ thú nhận. “Chưa

từng có. Người nào kêu anh ký – thì anh ký. Đó là cách đơn giản nhất.”

Andrew Pennington chú mục vào anh. Rồi ông vểnh môi hỏi một cách

khô khốc: “Đôi lúc có vẻ nguy hiểm, phải không ông Doyle?”

Simon liền đáp: “Vớ vẩn. Tôi không phải là loại người cho rằng cả thế

giới sẽ hại một người nào đó. Tôi là người có thể tin cậy – và ông biết đấy,
tôi được đền đáp xứng đáng. Tôi ít khi bị xuống tinh thần lắm.”

Trong sự ngạc nhiên của mọi người, Fanthorp im lặng kia bất ngờ quay

lại nhìn về phía Linnet.

“Tôi hi vọng tôi không phải là loại chõ mũi vào chuyện của người khác,

nhưng cô phải để tôi nói rằng tôi rất ngưỡng mộ khả năng kinh doanh của
cô. Trong nghề của tôi… ơ… tôi là luật sư… thật buồn là tôi thường thấy
các quý cô không có đầu óc kinh doanh. Không bao giờ ký giấy tờ khi
không đọc qua nó thật đáng khâm phục… quả thật đáng khâm phục.” Anh
hơi cúi người, rồi thoáng đỏ mặt, anh lại quay đi, tiếp tục ngoạn cảnh bên
bờ sông Nile.

Linnet có vẻ bối rối: “Ơ, cám on anh…” Rồi cô cắn chặt môi để kìm

tiếng cười khúc khích. Chàng thanh niên có vẻ trông nghiêm trang một
cách khác lạ.

Andrew Pennington thì tỏ vẻ khó chịu thật sự.
Simon Doyle không rõ là đang khó chịu hay vui thích nữa. Tai của

Fanthorp đỏ tía lên.

Linnet cười nói với Pennington: “Tiếp đi chú.”
Nhưng Pennington có vẻ hơi bối rối.
“Chú nghĩ có lẽ lúc khác sẽ tốt hơn,” ông nói một cách kiên quyết. “À,

như anh Doyle đã nói, nếu cháu phải đọc hết mọi thứ, chúng ta sẽ ở đây
đến tận giờ trưa đấy. Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội ngắm cảnh được.
Dù sao đi nữa thì hai văn bản đầu tiên là những thứ khẩn thiết. Chúng ta sẽ
giải quyết việc kinh doanh sau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.