ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 203

chuyện này. Tôi cũng khá công bằng khi đối xử với bà Van Schuyler,” cô
Bowers khéo léo nói thêm.

“Chúng tôi phải cảm ơn cô, thưa cô, vì đã đến chỗ chúng tôi kịp lúc,”

Poirot nói.

Cô Bowers đứng dậy.
“Tôi hi vọng mình đã cư xử một cách đúng mực nhất.”
“Chắc chắn là cô đã làm thế rồi.”
“Ông thấy đấy, ở đây còn một vụ giết người nữa…”
Đại tá Race ngắt lời cô với giọng nghiêm nghị: “Cô Bowers, tôi sẽ hỏi cô

một câu và muốn nhấn mạnh với cô là cô phải trả lời chân thật. Bà Van
Schuyler là người có tật ăn cắp, vậy bà ấy có xu hướng là người khoái giết
người không?”

Cô Bowers lập tức trả lời: “Ồ, không đâu! Không phải như vậy đâu. Ông

hoàn toàn có thể tin lời tôi. Bà già ấy còn không dám làm đau cả một con
ruồi.”

Câu trả lời đảm bảo như thế dường như không còn gì để nói thêm.

Nhưng Poirot vẫn hỏi một câu nhẹ nhàng.

“Bà Van Schuyler có bị lãng tai không?”
“Thưa ông Poirot, đúng là như vậy. Nhưng không phải dễ dàng để ông

phát hiện ra đâu, ý tôi là ngay cả khi ông nói chuyện với bà. Nhưng khá
thường là bà ấy không nghe thấy ông khi ông bước vào phòng, hay những
gì tương tự như thế.”

“Cô có nghĩ là bà ấy có thể nghe được tiếng người di chuyển trong

phòng cô Doyle, là phòng ngay kế phòng của bà ấy không?”

“Ô, tôi không nghĩ như vậy đâu – không hề. Ông thấy đấy, giường ngủ

nằm ở phía bên kia ca-bin, thậm chí không gần tường ngăn cách nữa.
Không, tôi không nghĩ bà ấy nghe được thứ gì đâu.”

“Cám ơn cô Bowers.”
Race đề nghị: “Bây giờ cô sẽ quay lại phòng ăn và cùng đợi với những

người khác nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.