ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 205

Race chậm rãi nói: “Nếu Linnet Doyle bị bắn vào khoảng một giờ mười,

hoặc là bất kể thời gian nào sau khi con tàu đã tĩnh lặng, thật thú vị là lại
không có người nào nghe thấy tiếng súng cả. Tôi dám chắc với anh rằng
khẩu súng nhỏ như thế không tạo ra được tiếng nổ lớn, nhưng khi cả tàu im
lặng như tờ thì bất kể tiếng động nào, dù chỉ là một tiếng lên đạn nhỏ, vẫn
phải nghe được. Nhưng tôi bắt đầu lờ mờ hiểu ra rồi. Ca-bin ở phía trước
của cô ấy bỏ trống – vì chồng cô ấy đang ở ca-bin của bác sĩ Bessner. Ca-
bin ở phía sau là của bà Van Schuyler bị điếc. Vậy chỉ còn…”

Viên đại tá ngừng lời và nhìn Poirot chờ đợi, Poirot sau đó cũng gật đầu

đồng ý.

“Chính là ca-bin cạnh cô ấy ở phía bên kia con tàu. Nói cách khác… là

Pennington. Có vẻ chúng ta hãy quay lại với Pennington nhỉ.”

“Chúng ta sẽ quay lại với ông ấy ngay bây giờ, và thôi không nhẹ nhàng,

tế nhị gì nữa cả! À, đúng vậy, sẽ thú vị đó.”

“Trong khi ấy, chúng ta vẫn nên tiếp tục lục soát con tàu. Chuỗi ngọc trai

này sẽ là lý do chính đáng ngay cả khi nó đã được trả lại – và cô Bowers sẽ
không dám loan tin này ra đâu.”

“À, những hạt ngọc trai này!” Poirot lại giơ chuỗi ngọc lên một lần nữa

và soi dưới ánh đèn. Ông đưa lưỡi ra liếm nó; thậm chí ông còn cẩn trọng
thử bằng răng từng hạt một. Rồi với một tiếng thở dài, ông ném chúng
xuống bàn và nói: “Bây giờ thì phức tạp hơn rồi, anh bạn của tôi ơi. Mạc dù
tôi không phải là chuyên gia về đá quý, nhưng tôi cũng từng có thời gian
làm việc với chúng và tôi khá chắc chắn về điều mình nói. Những viên
ngọc trai này thật ra chỉ là hàng giả rất tinh xảo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.