ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 225

con đường của mình. Nhưng dĩ nhiên nếu như bị tai nạn hay thấy ít nhất
một tai nạn rồi thì người ta có xu hướng suy nghĩ chiều ngược lại.”

Jacqueline cười trong nước mắt, hỏi: “Ông đang cố an ủi tôi phải không,

ông Poirot?”

“Chỉ có Chúa lòng lành biết tôi đang cố làm gì thôi! Lẽ ra cô không nên

đi chuyến này.”

“Ước gì tôi không đi. Thật tệ quá. Nhưng – sẽ sớm qua thôi.”
“Đúng thế – đúng thế.”
“Rồi Simon sẽ được đưa đi bệnh viện, được điều trị và mọi thứ sẽ ổn.”
“Cô nói cứ y như một đứa con nít: ‘Rồi họ sẽ sống hạnh phúc mãi mãi.’

Phải vậy không?”

Cô đột nhiên đỏ bừng mặt.
“Ông Poirot – tôi chưa bao giờ có ý như thế – chưa bao giờ…”
“Còn quá sớm để nghĩ những thứ như thế! Nghe đạo đức giả quá, phải

không cô? Nhưng Jacqueline, cô có một nửa dòng máu Latin mà. Cô có thể
thừa nhận sự thật ngay cả lúc không thích đáng. Nhà vua này chết – thì có
nhà vua khác lên ngôi!
Mặt trời lặn thì mặt trăng lên. Có phải vậy không?”

“Ông không hiểu gì cả. Anh ấy chỉ thấy tội nghiệp cho tôi – thật sự

thương tôi, bởi vì anh ấy biết tôi cảm thấy tệ thế nào khi đã làm anh ấy bị
thương như thế.”

Poirot liền nói: “Ồ, thế à. Chỉ tội nghiệp thôi sao, cao thượng quá nhỉ.”
Ông nhìn cô nửa chế giễu nửa mang tâm trạng khác.
Rồi ông khẽ bài ngâm thơ bằng tiếng Pháp:

“Đời là hư không.
Một chút tình yêu,
Một chút hận thù,
Sau đó trời đẹp.
Cuộc đời ngắn ngủi.
Một chút hi vọng,
Một chút giấc mơ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.