ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 25

Anh cười chế giễu mẹ khi gấp lại lá thư và cất nó đi. Chợt bà Allerton

nghĩ: ‘Nó cho mình coi hầu hết các lá thư. Nhưng nó chỉ kể một số đoạn
trong thư của Joanna cho mình nghe mà thôi.’

Nhưng bà bỏ ý nghĩ không đáng có ấy qua một bên, và quyết định từ rày

về sau sẽ cư xử như một quý bà lịch thiệp.

Rồi bà hỏi: “Joanna có tận hưởng cuộc sống không?”
“Cũng bình thường mẹ ạ. Cô ấy đang tính mở một cửa hàng thức ăn ở

Mayfair.”

Bà Allerton có vẻ nắm bắt câu chuyện: “Con bé luôn nói chuyện nỗ lực

vươn lên, nhưng nó đi khắp mọi nơi và ngốn bộn tiền vào chuyện áo quần.
Lúc nào nó cũng ăn mặc đẹp.”

“À, đúng vậy,” Tim trả lời. “Cô ấy có thể không phải tự trả tiền những

thứ đó đâu. Không, mẹ ạ, con không có ý nói về những quan niệm cũ trong
lòng mẹ. Thật ra con chỉ muốn nói là cô ấy không thanh toán các hóa đơn
của mình thôi.”

Bà Allerton thở dài.
“Mẹ cũng không hiểu sao người ta có thể làm như thế được.”
Tim đáp lại: “Đó là một món quà đặc biệt, mẹ à. Nếu mẹ thích hàng hiệu,

mà lại không có tiền, người ta sẽ tặng cho mẹ một khoản nào đó.”

“Đúng, nhưng cuối cùng thì con cũng sẽ phải nộp đơn xin phá sản thôi,

như ông George Wode đáng thương ấy.”

“Mẹ thương cảm cái gã bán ngựa đó vì ông ta đã gọi mẹ là đóa hồng tại

buổi khiêu vũ vào năm 1879 phải không.”

Bà Allerton phật ý: “Mẹ không phải sinh vào năm 1879, Ông George đó

tính rất dễ thương và mẹ không để con gọi ông ấy là gã bán ngựa đâu.”

“Vậy à, con nghe rất nhiều chuyện tiếu lâm về ông ấy từ những người

biết chuyện đó.”

“Con và Joanna không chú ý đến những gì bọn con nói về người khác cả;

nếu cứ cay độc như thế, nó sẽ ảnh hưởng về sau đấy.”

Tim ngước mắt nhìn mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.