ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 289

và ông ấy sẽ hướng dẫn cho tôi tất cả mọi thứ về chứng loạn thần kinh.”

Rồi cô lập tức bỏ đi.
Ferguson liền quay sang hỏi Poirot: “Cô ấy có nói thật không vậy ông?”
“Chắc chắn là thật rồi.”
“Cô ấy thích thằng cha già kiêu ngạo kia hơn tôi à?”
“Không nghi ngờ gì nữa.”
Ferguson liền phán: “Cô ấy điên rồi.”
Poirot liền nháy mắt nói.
“Cô ấy là người phụ nữ trong sáng, thuần khiết. Có lẽ đây là lần đầu tiên

anh mới gặp một người như thế.”

Chiếc tàu bắt đầu cập bến. Cảnh sát tức thời ập tới phong tỏa tất cả hành

khách. Họ được yêu cầu đợi trước khi xuống tàu.

Richetti với gương mặt xám xịt và buồn rầu bị giải đi bởi hai người thợ

máy.

Rồi sau đó một khoảng thời gian, một chiếc cáng được khiêng ra. Simon

Doyle được đưa dọc theo hành lang tàu đi xuống.

Trông hắn như một người khác hẳn – sợ sệt, vẻ thờ ơ trẻ con thường trực

đã biến mất.

Jacqueline de Bellefort đi ra sau cùng với một người phục vụ bên cạnh.

Trông cô xanh xao nhưng vẫn giữ được phong thái như thường ngày. Cô
bước nhanh lên phía cáng và cất tiếng. “Chào Simon!”

Sau đó Cornelia Robson lên đứng bên cạnh ông lên tiếng. “Ồ, chúng ta

sắp tới rồi.” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp, “Tôi đã ở cùng với cô ấy.”

“Với cô de Bellefort ư?”
“Vâng. Tôi cảm thấy buồn cho cô ấy khi phải ngồi cùng với cô phục vụ.

Mặc dù vậy, tôi sợ dì Marie sẽ nổi giận.”

Cùng lúc đó, bà Van Schuyler đang chậm rãi đi xuống chỗ họ. Mắt bà

trông thật giận dữ.

Bà cự ngay: “Cornelia, cháu thật kì quặc. Dì sẽ gởi cháu về nhà ngay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.